Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân tuyệt nhiên không hề nổi giận, ngược lại còn tự giễu mình: “Ài! Bưng đĩa thức ăn mà cũng không bưng xong, ta đúng là vô dụng mà!...Bất quá vẫn còn hơn có người đang đi trên đường tự nhiên lại bị ngã gãy chân. Hy vọng các vị sư huynh đệ khi đi đường nhất thiết phải nhớ nhìn đường nhá!” Tuy hắn nói rất thản nhiên nhưng hàn ý trùng trùng đó khiến chúng sư huynh xung quanh nghĩ lại mà phát sợ.
Hoa Lân đưa mắt nhìn ra xa thì thấy Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa và Cố Tại Quân ba người bạn của hắn đều không có ở đây, xem ra bọn họ đều đang khổ luyện võ công rồi. Hạng Tiêu Vân thì đang đứng ở một góc cười trộm một cách đắc ý, ánh mắt lấp lóe hàn quang khó mà phát giác được. Rốt cuộc Hoa Lân đã biết được cục diện này là do Hạng Tiêu Vân bày ra, nếu không thì còn ai có khả năng điều động bảy cao thủ của Huyền Kiếm Đường cùng lúc động thủ cơ chứ?
Hắn bị hơn trăm người trong đại điện cười ha ha chế nhạo mà không có lấy một người đến hỏi han an ủi. Hoa Lân cảm thấy thật đau xót, chỉ biết cười khổ rồi đi ra ngoài…
Dương Phong Linh do dự một lúc lâu rồi mới đuổi theo nói: “Hoa sư đệ! Đệ không sao chứ?...Trên đầu đệ còn có một…”
Hoa Lân căn bản không nghe rõ Dương Phong Linh đang nói gì vì hắn đột nhiên trông thấy thân ảnh tuyệt trần của Thượng Quan Linh đang nhẹ nhàng tiến vào thiện phòng. Toàn thân hắn bất giác chấn động! Nhớ đến chuyện tối qua, sắc mặt hắn lộ ra vẻ rất mất tự nhiên.
Dương Phong Linh đứng bên vội thấp giọng gọi: “Sư tôn!”
Thượng Quan Linh dừng bước cạnh Hoa Lân, nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên kêu “ôi chà” một tiếng rồi cười khẽ, ôn nhu nói: “Cậu đang làm gì vậy?”

Lúc này vẻ ngoài của Hoa Lân quái dị phi thường, một cọng rau xanh lủng lẳng trên đỉnh đầu vẫn chưa rơi xuống, vài lát hành tỏi như điểm xuyết thêm cho cái đầu hắn. Thượng Quan Linh vươn ngọc thủ lấy xuống giúp hắn, cười khúc khích nói: “Có phải cậu muốn đem những thứ này về trồng không?”
Hoa Lân cảm thấy vui sướng cực độ, xem ra Thượng Quan Linh không hề có ý trách cứ, hắn cũng cười nói: “Đành chịu thôi! Trông cũng đẹp đấy chứ!”
“Ha ha ha…”
“Hi hi hi…”
Dương Phong Linh cũng cười theo, nàng không ngờ sư phụ mình cũng có lúc ôn nhu như vậy, lại còn biết đùa nữa.
Đột nhiên Thượng Quan Linh nghiêm mặt, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ cậu chưa từng học võ công hay sao? Thật vô dụng…”
Hoa Lân bối rối gãi đầu, nhớ đến một câu nói của người xưa: tâm tình phụ nữ như đám mây trên trời. Còn không phải vậy sao? Đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.

Dương Phong Linh vội giải thích giúp hắn: “Võ công của Hoa Lân vốn đã kém, bọn họ lại còn dùng Thất Tuyệt trận để đối phó với đệ ấy, đúng là quá dư thừa!”
Thượng Quan Linh lạnh giọng nói: “Hừm! Vậy sao?...Nếu con có được một nửa bản lĩnh của hắn thì ta cũng không cần bắt con luyện võ công gì nữa.”
Dương Phong Linh nghe thấy mơ hồ như lạc trong sương mù, thầm nghĩ: “Hắn là ai nhỉ?”
Thượng Quan Linh quay người bỏ đi, bay xa dần về phía Thiên Kiếm các…
“Thiên Kiếm các”, kiến trúc chính yếu nhất của Thiên Sơn phái, mọi việc quan trọng cần thực hiện đều được thương nghị và quyết định tại đây.
Thượng Quan Linh khẽ nâng quần sa bước lên những bậc thang đá một cách ung dung. Cả Thiên Kiếm các được chia thành thượng hạ chín tầng, hạ tầng được chống đỡ bởi mười hai cây thạch trụ bát giác cao vút, thượng tầng có kết cấu mái vòm, tạo hình cực kì hùng vĩ. Đứng trên Thiên Kiếm các có thể nhìn bao quát toàn cảnh sơn cốc.
Khi Thượng Quan Linh lên đến tầng cao nhất, Thiên Sơn Cửu Kiếm đã tụ tập đông đủ. Mọi người thấy nàng đến đều gật đầu tỏ ý chào, bát sư huynh Lý Lôi Vân vội vàng kéo chiếc ghế gỗ đỏ cạnh đó ra, dịu giọng nói: “Tới đây…Tiểu sư muội ngồi đây đi!”

Thượng Quan Linh nở nụ cười mê hồn nói: “Cảm ơn sư huynh, muội ngồi đây được rồi!” Nàng kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống cạnh tam sư tỷ Hà Úc Hương. Các sư huynh thấy thế đều cười thầm…
Hạng chưởng môn thấy Lý sư đệ có vẻ xấu hổ liền lập tức nói vào vấn đề chính: “Lần này ta triệu tập mọi người tới là vì trong giang hồ đã phát sinh một loạt các sự kiện lớn, do đó ta cần phải thương thảo cùng mọi người để bảo vệ sự bình an của thiên hạ.”
Mọi người nghe vậy đều nghiêm túc cung kính đợi Hạng chưởng môn tiếp lời: “Mọi người đều đã nghe qua lời dự ngôn về chuyện Huyết Ma tái xuất rồi phải không?”
Kiều Truy Phong kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Huyết Ma đã xuất hiện?”
Hạng Tiêu Vân thở dài nói: “Hiện tại vẫn chưa dám xác định, nhưng trên giang hồ đã lưu truyền một vài đại sự làm chấn kinh thiên hạ. Thứ nhất, ngày hai mươi ba tháng tư năm nay, Thanh Phong các chủ Đông Phương Linh Yên suất lĩnh ba trăm thiết kị từ Thanh Châu tới Giang Ninh, khi đi qua nam An Huy cả đội nhân mã đột nhiên biến mất không tăm tích. Có người nói đã tìm thấy vài thi thể khô héo tại Ngụy Hà, hình như đều mặc trang phục của Thiên Phong các, nhưng các chủ Đông Phương Linh Yên trước mắt vẫn bặt vô âm tín.”
Trịnh Thanh Phong hoảng sợ nói: “Không sai…việc này đích xác khiến người ta phải chấn kinh! Với thực lực của Thanh Phong các mà cũng không còn một người sống sót, còn những thi thể khô héo kia rất có thể là do Huyết Ma gây nên.”
Mọi người đều rúng động trong lòng…
Hạng Mạc Thiên gật đầu nói tiếp: “Ngày hai mươi sáu tháng năm, lôi điện bỗng cùng lúc nổ ra trên Mạch Tích Sơn, mấy chục đạo thiểm điện cùng bổ vào một địa điểm. Mặt đất bị sét đánh làm lộ ra một hang động đá vôi cực lớn, phía dưới là vô số thông đạo, ẩn ước có thể nhận ra là do nhân công tạc thành. Bên trong vô cùng rộng lớn, một số người được chọn để tiến vào đó đều không có ai sống sót trở về. Có người truyền ngôn rằng dưới đó có ẩn tàng một loại tiên khí nên đã dẫn đến việc sét đánh rầm rĩ. Lại có người loan truyền rằng đang có một ma đầu ẩn nấp dưới đó, kẻ này sẽ gây họa cho nhân gian. Hiện tại rất nhiều người đã bất kể sống chết mà tụ tập về đó, trước mắt không rõ tình hình ra sao rồi.”

Hứa Văn Hà nói: “Có nhầm không đấy? Chẳng lẽ thiên hạ thực sự sắp đại loạn?”
Hạng Mạc Thiên ho vài tiếng rồi nói: “Chuyện thứ ba, Thiên Sơn kiếm phái chúng ta có lẽ phải cảm thấy rất xấu hổ!...Để ứng phó với kiếp nạn sắp tới, Trung Nguyên đã kết thành một Thất Kiếm Minh, trong đó chỉ thiếu duy nhất có Thiên Sơn kiếm phái chúng ta. Vì trước sau đã có hai cao thủ tới xin kết minh bị mất mạng tại Ngọc Môn Quan, Trung Nguyên cho rằng Thiên Sơn chúng ta độc đoán nên đã gạt bỏ chúng ta ra ngoài.”
Tất cả các sư đệ đều thất kinh, việc này thực làm Thiên Sơn quá mất mặt. Mọi người xôn xao tức giận nói: “Chuyện này là do ai làm? Đây rõ ràng là nhằm hạ độc thủ với Thiên Sơn kiếm phái chúng ta mà.”
Hạng Mạc Thiên lại nói: “Tuy Thất Kiếm Minh trên danh nghĩa chỉ phái bảy đệ tử trẻ tuổi hành hiệp trên giang hồ nhưng có vẻ như tất cả bọn họ đều đang ngầm chú ý đến từng động thái của giang hồ, do đó ta cũng chuẩn bị phái vài đệ tử ưu tú hạ sơn để trùng chấn thanh uy của Thiên Sơn…Mọi người cho rằng ai là người thích hợp?”
Trịnh Thanh Phong nói: “Đệ cảm thấy Tiêu Vân, Diệp Thanh, Trịnh Phi Vũ, Nghiêm Liệt Phong, Liễu Tùng Minh, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không đều tương đối thích hợp. Mọi người thấy sao?”
Kiều Truy Phong, Hà Úc Hương, La Tử Linh, Hứa Văn Hà, Lý Lôi Vân, Thượng Quan Linh đều tỏ vẻ đồng ý. Mấy năm nay Thiên Sơn chỉ lo luyện kiếm, đã gần mười năm chưa phái người nào đi hành tẩu giang hồ, lần này nhất định phải phái những đệ tử kiệt xuất nhất nhập bước giang hồ.
Hạng Mạc Thiên gật đầu nói: “Ta còn một việc nữa muốn thỉnh tiểu sư muội tự thân xuất mã!”
Thượng Quan Linh nghi hoặc nói: “Sao sư huynh lại khách khí như vậy? Có việc gì xin huynh cứ phân phó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui