Ngọc Tiên Duyên


Hai người bước vào tầng phòng hộ màu đỏ sậm, quả nhiên phát hiện trong đó cũng không hề nóng bức, trong lòng không khỏi có chút bội phục.
Thiếu niên kia dẫn bọn họ đi đến cung môn, cười nói: "Tòa cung điện này đều là do một mình ta kiến tạo nên, nếu có điểm gì sai sót thì hai vị đừng cười nhé”
Hoa Lân cơ hồ không nghĩ đến việc nhận xét, chỉ lập tức tán dương: "Đạihành gia, tuyệt đối là đại hành gia trong nghề! Ngươi thật lợi hại ……"
Lộ Á Phi không giỏi vỗ mông ngựa, loại “đại sự" này đương nhiên phải do Hoa Lân xuất mã. Thiếu niên kia quả nhiên rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt kể về những tâm đắc trong kiến trúc, Hoa Lân dường như rất thích thú nghe khiến cho Lộ Á Phi cảm thấy một trận xấu hổ.
Nói chuyện nửa ngày, ba người đã đi vào đại sảnh, đều ngồi xuống bên cạnh một cái bàn đá lớn. Dã thú khổng lồ kia ngồi ở một góc phía xa xa, nghiêm mật giám thị từng cử động của bọn họ.
Thiếu niên kia lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng hỏi: "Lưỡng vị sư huynh xưng hô như thế nào? Tìm sư phụ ta có chuyện gì? Nói không chừng ta cũng có thể giúp đỡ được một chút….”
Lộ Á Phi nói ra mục đích của mình, hai bên đồng thời cũng báo tính danh.

Nguyên lai, thiếu niên này tên là Chung Vệ, là quan môn đệ tử của Lam Diễm tiền bối. Còn Lam Diễm thì đã đi khỏi được hơn một tháng rồi, nghe nói là đi nghiên cứu nguyên nhân "Địa diễm phún phát".
Lộ Á Phi nhíu mày, nghĩ thầm rằng việc này phiền toái rồi đây.
Hoa Lân đang ngồi đột nhiên có chút bất an, hắn bị dã thú hung mãnh ở xa xa kia nhìn chằm chặp liền cảm thấy không thoải mái, hạ giọng hỏi: "Chung đại ca! Thần thú kia rốt cục là loài vật nào vậy? Sao lại có thể sinh tồn trong môi trường này?”
Chung Vệ cười nói: “Nó là Sí hỏa linh sư do sư phụ ta thu dưỡng, bây giờ vẫn chưa trưởng thành, nếu không, có lẽ ta cũng phải sợ nó đến mức bất động mất. A a ……"
Hoa Lân quay mặt nhìn con sư tử hung mãnh kia, thấy tên “gia hỏa” đó phảng phất như có cừu oán với mình, giương mắt trừng trừng nhìn mình, không thèm để ý gì đến Lộ Á Phi.
Vì vậy gãi gãi ót lắp bắp: "Ta …… ta không có quấy rầy gì ngươi nha, sao cứ giương mắt nhìn ta hoài vậy?"
Chung Vệ quay đầu nhìn lại, thấy "Sí hỏa linh sư" quả nhiên luôn giương mắt nhìn Hoa Lân, trong lòng chợt mừng rỡ, ha ha cười nói: "Ngươi là hỏa hệ tu chân giả phải không? Có thể nó nghĩ ngươi muốn lấy hỏa diễm châu của nó? Ha ha ha…”
Hoa Lân buồn bực nói: "Không thể nào?"

Trong lòng nghĩ có lẽ không chỉ đơn giản như vậy, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên toàn thân chấn động, lập tức nhớ ra trên bức tường bên trong Phần Tinh Luân có treo một thuẫn bài (tấm khiên, lá chắn), trên đó có một đồ án (hình vẽ) một cái đầu sư tử hung mãnh, rất giống với linh sư trước mặt này.
Chỉ có điều, con sư tử trên thuẫn bài đã trưởng thành, uy phong lẫm lẫm, liệt hỏa hùng hùng…
Hoa Lân lắc lắc đầu, nghĩ thầm rằng việc này quả là sự trùng hợp quá đỗi kỳ lạ, nói không chừng đúng là có vấn đề ……
Người khác tịnh không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn cứ lúc lắc cái đầu, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười.
Chung Vệ đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Hoa Lân, nói: "Sư phụ ta lần này ngoại xuất, có thể phải một tháng mới có thể trở về. Bởi vì nham tương ở nam diện cực kỳ không ổn định, những năm gần đây thường xuyên có địa diễm phun trào, tràng diện cực kỳ khó kiểm soát… Sư phụ ta rất thích nghiên cứu hỏa diễm nên mới đến đó quan sát….”
Hoa Lân và Lộ Á Phi liếc nhìn nhau, cùng hỏi: "Sư huynh, ngươi có thể kiến tạo truyền tống trận được hay không vậy?"
Chung Vệ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta không thể! …… hơn nữa Phồn tinh nghi cũng đang ở trong tay sư phụ ta, ta thật sự muốn giúp đỡ nhưng không có khả năng!"

Hoa Lân bị dã thú hung mãnh kia nhìn trừng trừng cảm thấy khó chịu, đột nhiên đứng lên nói: "Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết địa điểm mà địa diễm phún phát, bây giờ ta sẽ đi tìm tung tích của sư phụ ngươi…. còn vị bằng hữu bên cạnh ta đây phiền ngươi chiếu cố một chút!"
Hoa Lân đứng lên, mãnh thú ở xa xa kia cũng lập tức đứng dậy, xù lông lên sư mao dựng đứng, giống như thật sự bất lưỡng lập (không cùng tồn tại, đối đầu) với hắn……
Chung Vệ cả kinh, vội vàng quát linh sư: "Ngạo Thiên! về hậu viện……"
Thấy sư vương kia bực bội rời đi, lúc này mới quay đầu khuyên nhủ Hoa Lân: "Ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi! Khi địa diễm phun trào thì ta cũng không thể chịu được, ngươi hấp tấp chạy tới đó, không phải là để chịu chết sao?”
Hoa Lân nghiêm mặt nói: "Thời gian gấp gáp lắm rồi, chúng ta không thể chờ đợi được nữa. …… Hơn nữa, ta có bảo bối hộ thể, đối phó với địa diễm cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nhờ ngươi chỉ cho ta địa điểm, ta phải đi sớm!”
Lộ Á Phi cũng đứng lên, hắn vốn định cùng đi. Nhưng nghe nói địa diễm phun trào thì tràng diện sẽ kinh khủng phi thường, nếu chính mình đi nói không chừng lại biến thành gánh nặng.
Vì vậy đứng bên cạnh gật đầu nói: "Chung sư huynh cứ yên tâm đi! …… bảo vật của huynh đệ ta lợi hại phi thường, hắn quả thật không sợ bất cứ hỏa diễm nào. Ngươi cứ nói thẳng địa điểm của Lam Diễm tiền bối, ta tin rằng hắn nhất định có thể tìm được…..”
Chung Vệ do dự một chút, ngẩng đầu lên nói: "…Được rồi! Sư phụ ở một nơi gọi là 'Liệt Địa thâm uyên (vực sâu)', trên mặt đất xuất hiện các vết đứt gãy, nham tương cực kỳ không ổn định, thường xuyên có địa diễm phát ra. Chỉ cần ngươi đi qua nơi đó, nhất định sẽ dễ dàng nhận ra”
Chung Vệ chỉ phương hướng nói: "…… ngươi xuất phát từ đây, phi hành thẳng về hướng tây nam, ước chừng phải bay khoảng hai ngàn dặm đó. Ngươi có thể tận lực bay cao một chút, tầm nhìn có thể trở nên rộng hơn. Khi ngươi thấy ở phương xa có xuất hiện cây hỏa trụ hình nấm thì đó chính là nơi phát ra địa diễm. Nếu hỏa thế hung mãnh phi thường, sư tôn ta có thể đến để xem xét 'Hỏa Cảnh', nói không chừng ngươi sẽ gặp được đó. …… À, ngươi biết kiến tạo phòng ngự trận chứ? Ngàn vạn lần phải chú ý đến an toàn nha!"

Hoa Lân gật gật đầu nói: "Ta sẽ bố trí phòng ngự trận, thật sự cám ơn ngươi!"
Vì vậy quay đầu lại nhìn Lộ Á Phi, đang muốn nói một hai câu, Lộ Á Phi đã cướp lời: "…… Chúng ta chia làm hai hướng, ngươi đi tìm người, ta sẽ ở lại đây chờ Lam Diễm tiền bối trở về. …… Chúng ta lấy hai mươi ngày làm hạn định, nếu ngươi không tìm được Lam Diễm tiền bối thì cũng mau trở về nhé ……"
Hoa Lân gật đầu nói: "Ừm! …… nếu hai mươi ngày mà ta vẫn không trở về, mà Lam Diễm tiền bối đã trở lại, ngươi hãy nhờ ông ấy bày trận giúp nhé. Còn ta, đồng thời có thể luyện tập chút ít khống vật đại pháp, nói không chừng có thể tránh được Phần Âm Tông truy sát đó…”
Lộ Á Phi nhíu mày, nhất thời hiểu được ý của Hoa Lân. Nghĩ thầm rằng gia hỏa này “hướng lai khẩu vô trích lan” (mồm mép liến thoắng không ngừng), nhưng đến thời khắc mấu chốt, hắn luôn luôn lo lắng cho người khác.
Hoa Lân rút Hà Chiếu Kiếm, chắp tay chào hai người, nói: "Nói thật, ta cũng rất muốn kiến thức một chút tràng diện khi địa diễm phun trào. A a ……"
Lộ Á Phi và Chung Vệ cùng sửng sốt, đều phát hiện trong mắt Hoa Lân thoáng qua một tia sáng kỳ dị, hiển nhiên hắn thật sự muốn đi xem xét địa diễm phun trào. Nghĩ thầm rằng đúng là trên đời này có thêm một gã điên….
Lộ Á Phi đưa Hoa Lân tới ngoại điện, quyến luyến không rời, nói: "Huynh đệ! Ngươi phải bảo trọng ……"
Hoa Lân xuất Hà Chiếu kiếm, vững vàng đứng lên trên, thân thể lơ lửng giữa không trung, nói với Lộ Á Phi: "Lộ đại ca! Chờ tin tốt của ta nha ……"
Lộ Á Phi trong lòng rung động một hồi, Hoa Lân và hắn ở chung với nhau lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nghe hắn gọi mình là đại ca. Lúc này, mắt dõi theo Hoa Lân dần dần bay xa, trong lòng kích động, lẩm bẩm: “Hảo huynh đệ, ngươi nhất định phải trở về …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui