Ngọc Tiên Duyên


Mấy câu khi nãy của Hoa Lân có vẻ hơi lộn xộn nhưng Thượng Quan Linh đều hiểu cả. Tên tiểu tử này lại còn nói bóng nói gió giáo huấn nàng, bảo nàng quá bi quan trước cuộc sống sao? Thượng Quan Linh bất giác đỏ mặt, quát nhẹ: “Được, vậy giờ ta sẽ xem cậu đã tiến bộ tới mức nào?” Nói xong, ngọc thủ cấp tốc lướt nhanh trên dây đàn, “tang tang tang…” một trận xung kích cường đại dập dờn ập đến người Hoa Lân.
Mặt nước xung quanh bắn vọt lên do bị chấn động bởi âm luật, một đợt sóng thần tốc cuốn về phía Hoa Lân.
Hoa Lân không tưởng nổi lại có người có thể “đánh đàn” kiểu này, thân người lập tức đổ về phía trước, song thủ chắn ngang trước mặt để phòng thủ. Trận xung kích dữ đội đập mạnh vào người hắn, tấm gỗ dưới chân chớp mắt đã trôi về phía sau hơn hai mươi trượng, đồng thời mặt nước thoáng chốc cũng tách sang hai bên, tràn đầy khí thế đạp gió rẽ sóng.
Hoa Lân cười lớn: “Ha ha, cảm ơn tiểu sư thúc đã tiễn tôi lên bờ!”
Thượng Quan Linh giậm chân nói: “Để xem lần sau ta có giáo huấn cậu một trận không?”
Hoa Lân chuyển thân quay lên bờ, cười hi hi rồi bỏ đi…Thượng Quan Linh vẫn ôm cổ cầm đứng trên mặt nước, thầm nghĩ: “Đúng vậy! Sao ta lại như thế này?...Hiện tại tu chân công pháp tuyệt đối có thể duy trì vẻ thanh xuân, nhưng tâm tính mà lão hóa thì mới thực sự là già rồi…” Nhìn theo bóng dáng của Hoa Lân, nàng bất giác rung động tinh thần, đột nhiên cảm thấy sau lưng Hoa Lân như ẩn tàng sương mù dày đặc khiến người ta mất phương hướng.

Bên bờ kia của Bích Thủy Hồ, những đệ tử đứng xem đều cảm thấy kì dị. Tiểu sư thúc trước giờ lạnh lùng băng sương sao hôm nay lại không nổi nóng? Hoa Lân nói chuyện với nàng ta nhiều như vậy mà vẫn không bị đánh rơi xuống nước, hơn nữa còn được nàng tiễn lên bờ?...Thật là vô lý!

Hai ngày sau, mười ba tháng ba.
Diệp Thanh bế quan suốt mấy ngày nay nên tâm lý Hoa Lân không khỏi cảm thấy hơi lẻ loi. May là tối nay lại được quá chiêu với Thượng Quan Linh nên từ sớm hắn đã trèo lên Bích Vân đỉnh khoanh chân ngồi trầm tư trên nền tuyết, thanh cương kiếm giắt ở bên thân lóe ánh sáng cô độc.
Mấy năm nay Hoa Lân thủy chung vẫn không tấn công được tới gần người Thượng Quan Linh, nói gì đến “quá chiêu”, ngay cả chéo áo của nàng hắn còn chưa chạm tới. Một người bị thất bại quá nhiều lần thì tự nhiên sẽ nghĩ tới những cách bàng môn tà đạo nhằm đạt được mục đích, do đó kế hoạch của Hoa Lân cũng có một vài chỗ thay đổi.
Lúc này trong đầu hắn đang không ngừng tính toán về lộ số tấn công cũng như mọi khả năng có thể xảy ra, cuối cùng hắn đã quyết định dùng phương thức của Kiều Truy Phong để “đánh bại” Thượng Quan Linh.

Vầng trăng sáng trong từ từ trồi lên ở đằng đông, trên bầu trời chi chít sao, vầng trăng đó lộ vẻ sắc bén vô cùng, phần lưng dài hẹp phảng phất như một lưỡi ngân câu. Trăng mới mọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho những ngôi sao xinh đẹp xung quanh không hề bị mờ nhạt.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh trắng như tuyết nhẹ nhàng bay lên Bích Vân Phong, khóe miệng Hoa Lân khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười kì dị.
“Hi hi! Nếu tối nay cậu có thể tiếp được mười sáu chiêu của ta thì coi như cậu thắng.” Thượng Quan Linh nói.
“A a…vị tất cần đến mười sáu chiêu! Xem kiếm…” Hoa Lân rút kiếm vung lên, giữa không trung ba đạo kiếm quang bổ thẳng vào Thượng Quan Linh. Kiếm khí lăng lệ đó khiến Thượng Quan Linh không dám coi thường, nàng dịch sang trái nửa bước, ống tay áo phải phất ra một đạo kiếm quang hoàn mỹ quét vào sườn phải của Hoa Lân.
Thân hình Hoa Lân trên không sớm đã dịch sang ngang mấy thước, trường kiếm trong tay phải bỗng nhiên đâm ra tám ánh tinh quang, những đóa kiếm hoa đã phong trụ đường lui của Thượng Quan Linh, ngay sau đó là một chiêu Thiên Quân Vạn Mã ép tới. Những chiêu này nhanh như thiểm điện khiến toàn thân Thượng Quan Linh đều bị bao phủ bởi ánh kiếm. Nếu Thượng Quan Linh không muốn đánh Hoa Lân bị trọng thương thì nàng chỉ còn cách tránh sang phải, thế nên Hoa Lân đã áp sát vào bên trái của nàng…
Đây là một dạng thức công kích liên hoàn, thân thể Hoa Lân xoay tròn giữa không trung, “xoẹt xoẹt xoẹt’ ba đạo thân ảnh đập thẳng vào ba phía tả trung hữu diện của Thượng Quan Linh. Đây thực chất là một loại ảo giác, ba kiếm của Hoa Lân tốc độ quá nhanh nên đã lưu lại ba đạo tàn ảnh trên không.
Những đạo tàn ảnh này chính là tiền thân của Phân Thân Trảm chấn kinh thiên hạ sau này.

Thượng Quan Linh thất sắc, hữu thủ huy ra mười đạo kiếm quang, “ầm ầm ầm”…ba đạo tàn ảnh cuồng bạo đập tới. Sau khi Thượng Quan Linh triệt tiêu được tàn ảnh của Hoa Lân, thân thể lập tức thoái lui nửa bước, chân đá xéo lên, ống quần dài vẽ nên một đường vòng cung tráng lệ mỹ miều, hình thành một màn kiếm khí cực lớn, tuyết dưới mặt đất bị quét tung một lớp dày.
Trong màn tuyết bay đầy trời, bóng dáng Hoa Lân đột nhiên biến mất, dưới đất chỉ còn lại một tấm trường bào rách nát…
Thượng Quan Linh lập tức cảnh giác, đồng thời cảm thấy một đạo hàn quang lăng lệ chém ngang vào eo mình. Lẽ ra phải lập tức thi triển chiêu thức Đoạn Lưu Thủy để phản công, nhưng khi quá chiêu với Hoa Lân suy cho cùng nàng cũng hơi bị gò bó tay chân, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ đánh chết tên tiểu tử này, do đó nàng đành phải tung mình lên tránh.
Khi nhảy lên trên không để tránh một kiếm chém ngang này nàng mới phát hiện ra mình đã bị mắc bẫy. Một thanh trường kiếm bay qua dưới chân, dưới đất căn bản không thấy bóng người nào…
Tu vi của Thượng Quan Linh thực sự đã vượt khỏi phạm trù võ công, giữa không trung quay ngoặt thân mình, nàng nhấc chân quét ra một phiến hàn quang cắt vào người Hoa Lân đang truy tới sát bên mình.
Ai ngờ Hoa Lân cũng xoay người chuyển mình trên không, phiến hàn quang đó lướt qua sát mũi hắn rồi bay vút ra xa. Cùng lúc Hoa Lân nghiêng người né tránh, tả thủ của hắn cũng đặt lên eo nàng, kéo mạnh một cái ôm vào lòng mình.
Cả hai đều sững người…

Vẫn giữ nguyên trạng thái đó, hai người chầm chậm đáp xuống mặt tuyết. Hoa Lân cúi mình ôm lấy Thượng Quan Linh, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
Thượng Quan Linh nằm trong vòng tay hắn, đôi mắt to lóe lên biểu tình khó hiểu…
Theo lý mà nói Thượng Quan Linh muốn giết Hoa Lân thật dễ như trở bàn tay. Chỉ cần liên tục thi triển kiếm khí cường đại, lại thêm vài chiêu ngự kiếm thuật là có thể “cắt” lên người Hoa Lân. Nhưng nàng không thể làm vậy, hơn nữa cũng vì khinh địch nên lần này nàng đã thua thật sự.
Hoa Lân được ôm thân thể ấm áp của nàng, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương. Y phục tung bay theo gió, Thượng Quan Linh mơ màng nhìn hắn, trong đôi mắt sáng tựa ánh trăng, nhãn thần không ngừng biến hóa.
Hoa Lân lại cúi đầu nhìn vào chỗ không nên nhìn của người ta, xuyên qua lớp y phục bằng lụa mỏng, hắn nhìn thấy hai gò núi tròn căng mịn màng thật khả ái, tuy bị ngăn cách bởi một lớp tơ lụa nhưng đường cong lung linh đó vẫn hết sức sinh động. Chết người nhất là Thượng Quan Linh đang ngả người vào lòng hắn, phần bụng hai người dán sát vào nhau đã sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền lại, “căn bệnh cũ” của Hoa Lân lại nổi lên, đầu kêu ong ong, hắn cúi xuống định hôn nàng.
Một tiếng “chát” giòn giã vang lên, ngọc thủ vung ra tặng hắn một tát nảy lửa, sau đó bạch ảnh nhoáng lên, Thượng Quan Linh trong lòng hắn đã biến mất không còn tăm tích.
Hoa Lân như không tin vào những việc vừa xảy ra, xoa xoa bên má bị tát, hít lấy hương thơm còn lưu lại nơi tả thủ, mùi u hương cơ thể đó bỗng kích động dục vọng dâng trào trong lòng hắn. Hồi tưởng lại cảm giác được ép sát lúc nãy, hắn biết rõ rằng sự hấp dẫn đó không phải chỉ sinh ra từ mỗi phía hắn, đây là cảm ứng có được từ cả hai người. Vì vậy hắn càng cảm thấy khó chấp nhận, vội vàng leo xuống Bích Vân Phong, trong đầu hắn toàn những suy nghĩ hỗn loạn không yên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui