Hoa Lân vừa mới nhập thành thì đúng lúc này ở Dật Tiên lâu có người đang nhắc đến hắn.
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đã về Thành Đô sớm hơn hắn một bước. Đương nhiên, đi cùng còn có thêm một người, đó là “Quỷ Thần Trắc” Dư Hữu Lộ.
Dư Hữu Lộ này chính là ngũ sư đệ đã thất tung nhiều năm của Cốc Thanh Phong. Xét theo bối phận thì lão cũng là nhân vật thuộc cấp bậc sư tổ của “Thục Sơn kiếm tông”. Những năm nay, lão luôn lo lắng bất an đi khắp tứ xứ loan truyền lời dự ngôn Huyết Ma sắp xuất hiện, nguyên nhân là vì chuyện này có can hệ mật thiết với lão. Lần này lão bị Mạnh Lôi bắt gặp tại Giang Lăng, cuối cùng đã hạ quyết tâm sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa, đem tiền nhân hậu quả thành thực thuật lại cho Mạnh Lôi biết, hơn nữa còn dẫn Mạnh Lôi cùng đi tới “Ngọc Long đỉnh” ở Đại Lý để kiểm chứng.
Mạnh Lôi biết được chuyện này, sự chấn kinh trong lòng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Vì phạm vi liên quan rất rộng nên lão đã lập tức dùng “Huyền Quang kính” gọi hai người Cốc Thanh Phong và Thượng Quan Truy Vân.
…
Thì ra, vào mười sáu năm trước.
Một số cao thủ của Thục Sơn kiếm tông và Toàn Chân giáo thường tụ họp để nghiên cứu và thảo luận về tâm pháp tu chân, nhưng thủy chung đều chưa tham ngộ thấu được cảnh giới “luyện thần hoàn hư”. Khi đó, Lưu Thế Kiệt và Dư Hữu Lộ của Thục Sơn cùng Cao Sĩ Minh của Toàn Chân giáo, ba người trong lúc vô tình đã nhắc đến “thiên hạ đệ nhất cao thủ” Diệp Thiên Tông. Họ cho rằng Diệp Thiên Tông rất có khả năng đã thấu triệt cảnh giới “luyện thần hoàn hư”. Ai ngờ khi bàn luận kỹ hơn về chuyện này, cả Lưu Thế Kiệt và Cao Sĩ Minh đều sơ ý đề cập đến chuyện mình đã từng bại dưới tay Diệp Thiên Tông.
Một hòn đá làm dậy lên nghìn đợt sóng cả…
Diệp Thiên Tông xuất thân bần hàn, từ trước đến nay chưa ai biết được ông xuất thân từ môn phái nào, hiển nhiên không phải là đệ tử danh môn chính phái. Nhưng ông còn trẻ tuổi mà đã luyện được một thân công lực kinh thế hãi tục, từng âm thầm khiêu chiến với cao thủ của các đại môn phái, hơn nữa còn toàn thắng quay về. Rất ít người trong giang hồ được biết chuyện này, cả việc Lưu Thế Kiệt bại trong tay ông cũng là một bí mật không nói cho ai. Lần này lại tình cờ biết được Cao Sĩ Minh của Toàn Chân giáo cũng từng bại trước “Tử Vân thần công” của Diệp Thiên Tông, không kinh hoàng sao được?
Năm ấy Diệp Thiên Tông còn chưa tròn ba mươi tuổi, nhưng ông đã có thể đánh bại Lưu Thế Kiệt và Cao Sĩ Minh, hai người có đến một giáp tý công lực, không khỏi khiến người ta hoài nghi tu vi của ông từ đâu mà ra. Cuối cùng, trong giang hồ truyền ngôn rằng, toàn bộ sở học của Diệp Thiên Tông đều có nguồn gốc từ “Huyền Thiên kiếm”, họ còn đồn rằng thanh “Huyền Thiên kiếm” này đã phá đất chui ra ở “Ngọc Long đỉnh” tại nước Đại Lý.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Nhưng bấy giờ, “Ngọc Long đỉnh” lại xảo hợp phát sinh rất nhiều sự kiện thần bí, có người đã bất ngờ phát hiện ra vô số xác gia cầm khô quắt trong sơn cốc. Người ta đều cho rằng yêu ma xuất hiện, tuyệt nhiên không ai nghĩ đến trường hợp đó là do con người gây ra.
Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ lòng mang tráng chí vì dân trừ hại, cùng nhau thẳng tiến đến “Ngọc Long đỉnh” trảm yêu trừ ma. Không ngờ theo như kết quả mà họ thu được sau vài ngày điều tra thì tất cả đều do một đạo sĩ tên Thanh Thành Tử làm. Hơn nữa lão ta cũng chẳng phạm pháp, vô số gia cầm đó đều là lão tự bỏ tiền ra mua về làm thực nghiệm, chỉ có điều thủ đoạn hơi tàn nhẫn mà thôi.
Có thể tưởng tượng ra ba người Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ thất vọng đến dường nào. Lúc đó bọn họ chưa từng nghe nói trên đời còn có người tu luyện “ma công”, càng không biết đến sự tồn tại của loại tâm pháp “nhập ma” gì cả.
Ngược lại, theo như Thanh Thành Tử khai báo, lão và Diệp Thiên Tông từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng phát hiện thấy hai món bảo bối tại một hang động đá vôi trong núi sâu. Một món là “Huyền Thiên kiếm”, thứ kia lại là một quyển đạo thuật bí tịch, hai người thương lượng rồi chia đều cho nhau.
Diệp Thiên Tông nhường Thanh Thành Tử chọn trước. Hài hước là khi đó Huyền Thiên kiếm gỉ sắt rụng lả tả, không hề hay biết là trên thân kiếm có khắc chữ, Thanh Thành Tử đương nhiên đã chọn quyền “đạo thuật bí tịch”. Sự sung sướng trong lòng lão đúng là khó dùng lời nào diễn tả được.
Thế nhưng “trời có mưa gió bất ngờ”, câu tục ngữ này ứng lên mình Thanh Thành Tử thật vô cùng thích hợp. Ai dè trên đường về nhà, một trận mưa lớn đổ xuống, khiến hai người từ đầu xuống chân ướt như chuột lột, khó khăn lắm mới tìm được một vách núi để trú mưa sưởi ấm. Thanh Thành Tử giở bí tịch ra xem, nét chữ ở nửa phần đầu đã trở nên lấm lem hết cả, nhưng nửa sau của bí tịch vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ.
Lúc ấy Diệp Thiên Tông muốn đem thanh bảo kiếm gỉ sét đổi cho lão nhưng Thanh Thành Tử vẫn không chịu.
Sau đó, Diệp Thiên Tông danh mãn thiên hạ. Thanh Thành Tử thì nửa đoán nửa luyện, vậy mà cũng ngộ ra ba bốn thành, luyện được thuật ngự kiếm phi hành. Nhưng công lực của lão trước sau vẫn không thể đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, đứng trên phi kiếm cũng không giữ vững được lâu.
Cuối cùng, Thanh Thành Tử đã bước một bước vô cùng nguy hiểm. Từ trong “đạo thuật bí tịch”, trong một phần giảng về yêu giới bí văn, lão đã rút ra một thứ pháp môn tu hành đặc biệt. Đó chính là mượn tinh hoa của vật khác để nâng cao công lực của bản thân…
Tiếp đó Thanh Thành Tử chiếu theo phương pháp tu hành này, không ngờ lại khiến cho ba vị cao thủ chính phái tìm đến. Không biết làm thế nào, lão đành phải đem tâm pháp mình nghiên cứu bày ra cho Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ xem. Trên đó cũng không có gì là thương thiên hại lý, chỉ mượn huyết dịch của gia cầm để bổ sung cho công lực bản thân mà thôi.
Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ cũng không phải hòa thượng, lại cũng chẳng kiêng ăn mặn. Sau khi đọc một mạch, ba người không thể không kinh ngạc trước sự lợi hại của Thanh Thành Tử. Họ phát hiện ra đạo lý trong đó hấp dẫn phi thường, lại đối chiếu với “đạo thuật bí tịch” thì thấy có thể luyện tới cảnh giới vĩnh sinh bất tử.
Đáng cười là ba vị cao thủ chính phái chỉ đành hậm hực ra về. Nhưng bọn họ đã mê đắm vào tu chân, đều cảm thấy công pháp Thanh Thành Tử tự sáng chế quả thực tinh diệu, nếu đã không hại đến tính mạng con người, chắc cũng có thể tham khảo. Do đó, ba vị cao thủ chính phái ngày hôm sau lại tìm đến cửa, cùng Thanh Thành Tử chuyên tâm nghiên cứu bí mật tu chân…
Kết quả nghiên cứu đương nhiên phải thực thi, không thể ngờ rằng, họ dần dần trở nên nghiện “hút máu”, nội lực dồi dào trong cơ thể khiến họ cảm thấy hết sức hài lòng. Khi bọn họ đã say mê, Thanh Thành Tử cuối cùng đã xúi giục họ tiến thêm một bước không nên nhất, vươn ma trảo về phía bách tính vô tội…
Bấy giờ, Diệp Thiên Tông hay tin tìm đến, ông tuyệt không để cho quê hương mình xuất hiện ma đầu giết người. Sau một phen điều tra, ông ngỡ ngàng phát hiện ra, kẻ gây sóng gió chính là người bạn thời thơ ấu Thanh Thành Tử. Do không đủ chứng cứ nên ông buộc lòng phải nhiều lần cảnh cáo Thanh Thành Tử.
Nào ngờ ba tháng sau ông lại nghe tin quê nhà xảy ra thảm án, Diệp Thiên Tông sau cùng đã quyết định đại nghĩa diệt thân. Có điều ông không thể tưởng được rằng một âm mưu to lớn đang chờ ông quay về tại Ngọc Long đỉnh…
Hôm đó, phong vân biến sắc, kiếm khí xung thiên.
Diệp Thiên Tông rốt cuộc đã nhìn thấy máu của mình rải trên mặt đất, một đời kiêu hùng tan biến khỏi nhân gian từ đây. Bất quá, từ ngày đó trở đi, trong giang hồ đã thiếu đi ba vị cao thủ danh chấn thiên hạ, lại có thêm một thuật sĩ mù.
Đột nhiên vào một ngày, thuật sĩ mù đó chợt tỉnh ngộ, đứng ra khuyến cáo với người đời về sự xuất hiện của Huyết Ma! Có lẽ lão làm vậy là để chuộc tội cho bản thân chăng?
…
Quỷ Thần Trắc đem hồi biến cố này kể rõ ngọn ngành với bọn Mạnh Lôi. Lại sợ họ không tin, lão còn dẫn họ tới Ngọc Long đỉnh tìm chứng cứ có liên quan. Điều này đã trực tiếp chứng minh, Huyết Ma mà Hoa Lân đã vẽ ở Phục Long thôn chính là Lưu Thế Kiệt.
Về đến Dật Tiên lâu.
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và Quỷ Thần Trắc, bốn người sắc mặt trầm trọng ngồi lại thương lượng đối sách. Cốc Thanh Phong nói: “Bây giờ hãy chờ tứ đệ về đã. Bảo đệ ấy lập tức thực thi kế hoạch phát lệnh truy nã Huyết Ma, nhất định phải nghĩ cách giảm bớt tai nạn cho nhân gian!”
Mạnh Lôi vội đáp: “Cao kiến cao kiến!...Nơi đây là địa bàn của ngươi, cứ gọi thẳng mấy tên đệ tử đi tìm tứ đệ chẳng phải là xong à?”
Cốc Thanh Phong nói: “Chúng ta đã hẹn mùng năm gặp mặt tại đây, hôm nay mới mùng bốn, không biết tứ đệ đã đến chưa?”
Thượng Quan Truy Vân bỗng cười nói: “Thục Sơn các đệ quản chế Dật Tiên lâu nghiêm ngặt quá…Không có thân phận thì không được vào! Đáng thương cho tứ đệ của chúng ta vẫn chỉ là đồ đệ bỏ đi của Thiên Sơn, một chút danh khí cũng không có, ta thấy hắn chỉ còn cách chém giết mới lên được đây! Ha ha ha…”
Cốc Thanh Phong bừng tỉnh ngộ, vỗ đét vào đùi nói: “Trời ạ! Huynh không nhắc thì đệ cũng quên mất điểm này!” Dứt lời liền ngoảnh ra ngoài cửa gọi lớn: “Phi Hồng!...Con đi gọi Lã Ấu Văn vào đây một lát, ta có chuyện giao phó!”
Cốc Phi Hồng bước vào, đứng từ xa nói: “Không biết phụ thân đại nhân có chuyện gì? Có lẽ hài nhi có thể làm thay cho!”
Nguyên lai hạ nhiệm chưởng môn của Thục Sơn Cốc Phi Hồng chính là nhi tử thân sinh của Cốc Thanh Phong. Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi tuy đã gặp y nhiều lần nhưng vẫn không nén nổi quan sát Cốc Phi Hồng một lượt, quả nhiên thấy y khí thế phi phàm, giữa hai mi lộ ra nét trang nghiêm, trông còn giống một cao thủ hơn lão tử của y, không hổ là nhân tài để đảm đương chức chưởng môn. Cả hai đều thầm bội phục bản lĩnh sinh con của Cốc Thanh Phong!
Cốc Thanh Phong xua tay nói: “Lã Ấu Văn làm nhiệm vụ đón khách của Dật Tiên lâu, ta muốn nói cho nó biết tướng mạo của một người, con nghe thì có tác dụng gì?...Bảo nó lên đây đi!”
Cốc Phi Hồng nghe vậy mới thoái lui.
Một lúc lâu sau, Lã Ấu Văn phấp phỏng lo sợ đi đến trước cửa, từ xa gập người chào: “Ấu Văn tham kiến sư thúc tổ…tham kiến các vị tiền bối!”
Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi đều thầm gật đầu, đệ tử Thục Sơn quả nhiên người nào người nấy tuyệt hảo, không thẹn là Trung Nguyên đệ nhất môn phái. Các đồ tử đồ tôn của mình so với đệ tử Thục Sơn đúng là còn kém một quãng.
Cốc Thanh Phong vẫy tay với Lã Ấu Văn: “Lại gần đây! Ta muốn con tìm một người, hắn tên là Hoa Lân…”
Lã Ấu Văn giật nảy người, không khỏi “a!” lên một tiếng.
Cốc Thanh Phong lấy làm lạ hỏi: “Con biết hắn à?”
Lã Ấu Văn ấp úng không dám trả lời, gã làm sao dám nói là mình còn đấu võ với Hoa Lân ấy chứ?
Cốc Thanh Phong lại nói tiếp: “Trông hắn khá anh tuấn, trên mặt thường lộ ra nụ cười gian manh…” Rồi miêu tả tỷ mỉ chẳng khác nào vẽ ra diện mạo của Hoa Lân, cuối cùng chốt lại: “Hắn là tứ đệ của ta, nếu con gặp thì để hắn lên thẳng đây!”
Lã Ấu Văn nghe đến đây, xém chút nữa đã hôn mê tại đương trường, lòng thầm cảm thán: “Thôi xong!...Bị hắn nói trúng hết rồi, lần này mình thực sự phải đến tận cửa mời hắn mất!”
Ngọc Tiên Duyên – Ngoại Thiên – Diệp Thiên Tông Chi Tử
Bạch Vân sơn, Ngọc Long đỉnh khi tỏ khi mờ.
Ngọc Long đỉnh nằm ở vùng giao giới giữa Đại Lý và Thổ Lỗ Hồn, biển mây ngút ngàn nhìn ra vô tận. Dưới bầu trời cao rộng, chỉ thấy ba đỉnh núi chọc trời. Nhìn từ xa, những đỉnh núi đó trông như cô đảo lửng lơ giữa trời. Mây trắng cuồn cuộn không ngớt qua lại, thực là tiên cảnh chốn nhân gian.
Cơn gió nhẹ vỗ vễ, ánh mặt trời chiếu rọi. Một hắc y nhân ngự kiếm lao vụt đi trên biển mây, trong chớp mặt đã gần trong gang tấc, trông dáng vẻ hoảng hốt của hắn dường như đang trốn chạy điều gì đó?
Đột nhiên, từ trên đỉnh núi phía dưới vọt lên một màn sáng tím cực lớn, xé toạc biển mây trên không ra làm hai. Trong khe hở giữa đám mây mù, hắc y nhân bị màn sáng tím bổ trúng đầu, như một ngôi sao băng rớt thẳng xuống chân núi. Ngay sau đó, từ dưới mặt đất vụt lên một bóng người áo tím, quyết không buông tha chém vào hắc ảnh đang rơi xuống.
Đúng lúc này, lại có thêm hai cao thủ ngự kiếm vận y phục đen phi ra từ mặt bên, cùng cất giọng quát: “Chớ có hại người!” Thanh âm chưa dứt, người đã tới trước, đồng thời hai tia sáng trắng bắn vào sườn phải của người áo tím.
Người áo tím đó đối mặt với kiếm khí hung mãnh của đối phương, không hiểu đã tránh được bằng cách nào, ngơ ngác hỏi: “Sao các người lại làm vậy?...Thanh Thành Tử đã bước vào ma đạo, vì tu chân mà coi rẻ mạng người, chẳng lẽ các người còn muốn bao che cho hắn sao?”
Hai người áo đen vừa đến sau nghe vậy đều cứng họng.
Chỉ thấy người áo tím đó ngạo nghễ đứng giữa không trung, chính khí lẫm liệt bức nhân tâm, Huyền Thiên kiếm trong tay tán phát từng quầng sáng tròn, kim quang chạy dọc thân kiếm dày nặng, khí thế còn kinh người hơn cả lời đồn. Người áo tím lặng lẽ nhìn Thanh Thành Tử vừa bị rớt xuống núi, phát hiện ra hắn chỉ mới bị trọng thương, chưa ngã chết tại trận, hơn nữa còn trốn chui trốn lủi vào trong rừng.
Tình thế cấp bách, người áo tìm liền quay đầu đuổi gấp.
Nhưng hai người áo đen trên không cũng không chần chừ, song kiếm cùng xuất, kiếm khí cường liệt lồng vào nhau, buộc người áo tím phải vung kiếm đón đỡ. “Bùng!” một tiếng, hai tia sáng trắng va đập vào tầng phòng ngự trong suốt của người áo tím, phát ra từng gợn sóng lăn tăn, sóng xung kích cực mạnh dập dờn lan ra, tầng tầng lớp lớp vẹt ngang những đám mây trắng xung quanh.
Thân hình của người áo tím hơi khựng lại, mượn thế lao xuống mặt đất, vẽ nên một đường vòng cung hoàn mỹ trên không, truy theo Thanh Thành Tử.
Tu vi của hai người áo đen hiển nhiên kém hơn một bậc, không kịp truy cản…
Người áo tím rơi vèo vào trong rừng, toan đuổi giết Thanh Thành Tử thì lại thấy Thanh Thành Tử không hiểu từ đâu bắt được một tiều phu, trường kiếm gác trên cổ của tiều phu đó, lên giọng dọa dẫm: “Diệp Thiên Tông! Ngươi dám tiến lên một bước thì ta sẽ giết chết người này.”
Diệp Thiên Tông hơi sững ra. Hai người áo đen trên trời đã hạ thân xuống cạnh Thanh Thành Tử, quát lớn: “Diệp Thiên Tông, ngươi thật quá đáng, dám chạy tới Ngọc Long đỉnh giở trò ngang ngược sao?”
Diệp Thiên Tông nghiêm nghị nói: “Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh! Hai người rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Thành Tử? Tại sao lại bao che cho thứ bại hoại này?”
Lưu Thế Kiệt trông bề ngoài có vài phần tiên phong đạo cốt, trầm giọng đáp: “Nơi này thuộc phạm vi quản hạt của Thục Sơn, ngươi tự ý xâm nhập cũng tạm cho qua, ai ngờ ngươi còn dám tùy tiện truy sát võ lâm đồng đạo? Thân là một phần tử của Thục Sơn, ta tuyệt đối không để cho ngươi làm xằng làm bậy!”
Diệp Thiên Tông cười nhạo: “Thục Sơn các ngươi quản lý khá xa đấy nhỉ?”
Lưu Thế Kiệt hơi biến sắc, gằn giọng nói: “Hừ! Nếu không có Thục Sơn chúng ta trấn thủ nơi này, Trung Nguyên các ngươi đã bị lũ tây ma xâm lược từ lâu rồi.” Ngữ khí của Lưu Thế Kiệt có chút líu nhíu, rõ ràng đã đuối lý. Nên biết rằng Thục Sơn cách Đại Lý phải đến một nghìn dặm có thừa, tuy Thục Sơn trấn thủ hướng tây nam, nhưng cố gán cho Đại Lý thuộc sự quản hạt của Thục Sơn thì có hơi khiên cưỡng.
Diệp Thiên Tông cười khẩy, nhắm chính xác thời cơ chuẩn bị cứu người, cười dài nói: “Ha ha! Thục Sơn quả nhiên tài giỏi, bao che một tên bại hoại uy hiếp dân thường. Có bản lĩnh thì bảo hắn tha cho người vô tội, các ngươi xông lên cả đây.”
Lưu Thế Kiệt và Cao Sĩ Minh nghe vậy đều khẽ biến sắc.
Đúng lúc đó, Thanh Thành Tử do sau lưng bị thương quá nặng, phun ra một búng máu tươi, tiều phu trong tay bỗng vùng thoát khỏi ma chưởng của hắn, cuống cuồng lao về phía Diệp Thiên Tông.
Thanh Thành Tử thất kinh, trường kiếm chém ngang, lập tức cắt thành một đường dài trên vai tiều phu.
Diệp Thiên Tông sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này? Trường kiếm xiên ra, “đinh!” một tiếng, kiếm khí gạt phăng mũi kiếm của Thanh Thành Tử, cứu tiều phu đó một mạng.
Tức khắc, Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Thanh Thành Tử tựa như cùng lúc liên thủ, hoa kiếm ngập trời lập lòe hàn quang phủ xuống Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông giơ kiếm vạch ngang, Huyền Thiên kiếm hóa thành một màn sáng vàng lấp lánh chém vào đối phương. Ông sắp sửa thi triển tuyệt kỹ của mình thì...đột nhiên, ‘tiều phu’ sau lưng hất hữu thủ, bắn ra bảy mũi ám khí bén ngót, tốc độ rất nhanh phải xếp vào hàng cao thủ nhất lưu.
Phản ứng của Diệp Thiên Tông đúng là hơn người, nghiêng mình lách sang vài tấc, chân phải quét về phía đám ám khí tập kích. Nhưng do khoảng cách quá gần, trước mặt lại phải ứng phó với địch nhân, cuối cùng ông vẫn bị hai mũi ám khí cắm vào trong người. Thế nhưng, Tử Vân thần công của Diệp Thiên Tông vô cùng tinh thuần, chân phải khơi lên một vùng chân khí mạnh mẽ, khiến những ám khí còn lại bắn ngược về, hai mũi ám khí trong số đó như thiểm điện xuyên phập vào mắt của “tiều phu”, tức thì thấy tiều phu đó la hét điên cuồng, tay bụm lấy hai mắt không ngừng tuôn máu, hiển nhiên từ nay đã cách tuyệt với ánh sáng...
Nhưng ba kẻ Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Thanh Thành Tử ở phía trước đã liều mạng tấn công mãnh liệt, kiếm quang hỗn loạn lưỡi nào lưỡi nấy chí mạng, khiến Diệp Thiên Tông hoàn toàn không có chút rảnh rỗi để nhổ ám khí trong người.
Vào lúc nguy cấp này, chân khí trong cơ thể Diệp Thiên Tông vì vậy mà bị tắc nghẽn, xem ra ám khí này rất có lai lịch. Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Diệp Thiên Tông không còn ngăn nổi hoa kiếm đầy trời của ba kẻ phía trước, gắng gượng gạt được hai thanh trường kiếm, cuối cùng bị một đạo kiếm quang đâm trúng ngực, phụt ra một màn sương máu.
Trong cơn phẫn nộ, Diệp Thiên Tông vận công lực toàn thân, thét lớn: “Liệt, Trận, Tại, Tiền…!”
Dưới bầu trời quang đãng dâng lên một màn sáng tím, chiếu rọi làm cả sơn lâm đều đổi màu. Thân ảnh Diệp Thiên Tông loang loáng như hóa thành vô số ảo ảnh, đó chính là “Cửu Tự kiếm quyết” danh chấn thiên hạ.
Xoẹt xoẹt xoẹt…ba tia sáng tím rạch qua mặt đất, cắt dài về phía rừng rậm đằng xa. Chỉ thấy nhân ảnh lắc lư, kiếm quang chớp hiện liên tục, bỗng chốc tất cả mọi người đều sững ra tại đương trường.
Hồi lâu sau, trong rừng truyền lại tiếng cây đổ rầm rầm, Cao Sĩ Minh và Thanh Thành Tử trong trường trên mặt đều ứa ra một vệt máu ri rỉ, cả người chợt nổ tung…đã bị chẻ thành hai mảnh.
Thứ kiếm khí đó quả thực chỉ nghe cũng thấy đáng sợ! Ngoại trừ tên tiều phu mù vẫn đang bạt mạng ôm mắt ra, trên thân Lưu Thế Kiệt cũng xuất hiện một vệt máu, nhưng vẫn chưa bỏ mạng ngay tại trận, lại còn cười âm hiểm: “Ngươi còn có thể thi triển chiêu thứ hai không?”
Diệp Thiên Tông toàn thân đầy máu, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Ngươi cũng luyện Phệ Huyết đại pháp?...Được! Để xem ta có giết được ngươi hay không!” Nâng ngang trường kiếm, ánh sáng tím lại bốc lên quanh thân, hét lớn: “Binh…!”
Lưu Thế Kiệt đại kinh thất sắc, đột ngột nhảy lên, một cước đạp vào lưng ‘tiều phu’, khiến tên mù đáng thương bị đá bay về phía Diệp Thiên Tông, nhằm lợi dụng để ngăn được chút thời gian. Bản thân hắn thì nhanh chóng tháo chạy ra xa, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có. Công phu đào thoát của hắn thực xứng là nhất lưu, hóa thành hai bóng đen chạy thục mạng theo hai hướng khác nhau.
Kỳ thực, Diệp Thiên Tông vốn không thể thi triển được chiêu “Cửu Tự kiếm quyết” thứ hai, vừa nãy cưỡng ép thúc động nội lực đã khiến ông bị nứt vỡ kinh mạch, đối mặt với tên tiều phu đang bay đến cũng lực bất tòng tâm.
Tên tiều phu đó hai mắt đã mù, thanh đao chặt củi trong tay múa loạn, căn bản chẳng ra chương pháp gì. Diệp Thiên Tông tuy một cước đá văng tiều phu nhưng cũng bị hắn chém một đao vào cổ, lập tức ngã lăn ra đất không bò dậy nổi. Toàn thân hầu như chỗ nào cũng bị trọng thương, máu tươi nhỏ ra từng giọt, thêm nữa thi triển “Cửu Tự kiếm quyết” cực kỳ tổn hao chân nguyên, ám khí trong cơ thể chống phá kinh mạch, khiến cho một thân chân nguyên hùng hậu bắt đầu từ từ tiêu tán.
Tên “tiều phu” đó thập phần kiên cường, nhổ ám khí trong mắt rồi đắp thuốc giải xong hai tay nắm chặt thanh đao chặt củi, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của Diệp Thiên Tông. Khi phát giác ra hơi thở hổn hển của Diệp Thiên Tông, khóe miệng hắn nhếch lên một điệu cười đắc ý.
Diệp Thiên Tông vô lực nói: “Chắc ngươi cũng luyện Phệ Huyết đại pháp?”
Tiều phu đó cười lạnh: “Cái gì là tà công? Tử Vân thần công mà ngươi luyện còn không phải là lai lịch bất minh sao, ta luyện thần công của ta thì can hệ gì đến ngươi? Phải rồi, ngươi tự động dâng Huyền Thiên kiếm trong tay lên cho ta, hay phải để ta động thủ đây?”
Diệp Thiên Tông ho vài tiếng, thở phì phò nói: “Muốn đoạt…Huyền Thiên kiếm? Cứ…cứ cầm lấy đi, để xem ngươi còn…còn mạng mà tham thấu…huyền cơ trong đó không!”
Tiều phu đó ngây người, trong não vụt qua vô số ý nghĩ, khóe miệng run run, dễ nhận thấy hắn có chút kích động. Nhưng Diệp Thiên Tông lại thở dài nói: “Chỉ tiếc là yêu nhân đã chạy thoát, tương lai thể nào cũng trở thành mối họa cho nhân gian! Khục khục khục…thật không hiểu…tại sao ngươi cùng…cùng nhập bọn…với chúng, thanh Huyền Thiên kiếm này ngươi…ngươi lấy đi! Sau này hãy tự…”
Tiếng nói của Diệp Thiên Tông ngày càng yếu hơn, ông nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn những đám mây trắng nhàn nhã bay trên trời cao, mắt dần trở nên mơ hồ, lại nhớ tới gia đình hạnh phúc của mình, lẩm nhẩm nói: “Nhược Thủy, nàng nhất định phải tiếp tục sống tốt, đừng để kẻ xấu tìm được nàng…”
…
Thời gian trôi qua, vài năm sau.
Huyền Thiên kiếm lại một lần nữa lưu lạc giang hồ, Diệp Thiên Tông chủ nhân của nó từ đó trở đi bặt vô âm tín. Huyền Thiên kiếm liền trở thành bảo vật vô chủ, hấp dẫn các cao thủ trong thiên hạ tới tấp tranh đoạt. Đồn rằng trong kiếm có ẩn tàng tu chân điển tịch, điều này càng khiến cho các cao nhân giang hồ có mộng tưởng ‘vĩnh sinh’ lũ lượt xuất thủ. Vì giành giật thanh kiếm này mà trên giang hồ không ngừng xảy ra nhiều vụ thảm án.
Cuối cùng, các đại môn phái Thục Sơn, Thiên Sơn, Toàn Chân giáo đã liên thủ bảo quản Huyền Thiên kiếm, tuyên bố với cả thiên hạ rằng: năm năm một lần cử hành “Huyền Thiên kiếm điển”, đến lúc đó ai có võ công đệ nhất sẽ được quyền bảo quản Huyền Thiên kiếm. Bấy giờ tai họa do Huyền Thiên kiếm gây ra mới giảm xuống mức thấp nhất.
Chỉ có điều người ta không hiểu vì sao mà Diệp Thiên Tông lại thất tung, để Huyền Thiên kiếm của ông lưu lạc tứ phương, người người tranh đoạt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...