Ngốc Thê

Lục Võ nguyên bản là tới
tham gia hôn lễ của biểu muội Thủy Liên, không nghĩ tới tới khi đến Nam Quách
trấn, mới biết được Thủy phủ xảy ra chuyện. Hắn ở Nam Quách trấn đợi hơn nửa
tháng, nhìn hai nhà Thủy phủ cùng Chu phủ, mỗi ngày đều phái ra nhân mã tìm
người, lại đều vô vọng trở về.

Đang chuẩn bị rời khỏi
Nam Quách trấn tìm chung quanh, lại tại đây gặp gỡ Lí Nghĩa, nghĩ rằng đến Minh
Nguyệt sơn trang chúc mừng trước, có lẽ còn có thể mượn người hỗ trợ. Nhưng
ngoài dự đoán của hắn, tân hôn thê tử của bạn tốt, đúng là biểu muội mất tích
của hắn, chính là cái tân nương ngốc trên giang hồ đàm luận kia.

Này rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra? Biểu muội hắn hảo hảo một cái thanh tú xuất trần, ôn nhu e lệ, nhưng
lại biến thành một cái ngốc tử, điều này đối hắn mà nói giống như là đả kích.

“Oa! Xem sự tình thế này
càng lúc càng thú vị, không thể tưởng được đi một vòng nhưng lại biến thành
thông gia.”

Cùng với tiếng cười thanh
thúy truyền đến, xuất hiện một thân ảnh thướt tha, phía sau vẫn như cũ một thon
dài thân hình đi theo sau.

“Dung Dung, muội cũng tới
rồi!”

Lục Võ sang sảng cười,
triển khai hai tay nhiệt liệt hoan nghênh, chờ nàng ngã vào lòng.

Thượng Quan Dung mị nhãn
nhẹ liếc, vỗ bàn tay mềm, giống đuổi ruồi bọ hất ra hai tay của hắn, tươi cười
nói:

“Nghe được huynh tửu quỷ
này đến đây, muội làm sao có thể không đến? Huynh yên tâm, muội đã phân phó
xuống, đem cửa hầm phong tỏa hết, cam đoan không cho huynh uống được một giọt
rượu.”

Nghe vậy, Lục Võ phát ra
tiếng kêu ai ngâm thảm thiết, gấp đến độ đảo quanh xung quanh nàng, nịnh nọt
cầu xin nói:

“Hảo Dung Dung của ta,
Lục đại ca biết muội thiện lương đáng yêu nhất, cũng đừng làm khó ta nữa.”

Thượng Quan Dung trả hắn
một cái cười lạnh, hai tay ôm ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nói nhỏ:

“Sẽ không biết lần trước
là ai, nói muội là độc nhất phụ nhân tâm, những lời này muội nhưng là nhớ đến
bây giờ, muốn quên đều không quên được.”

“Là người nào không muốn
sống, nhưng lại nói Dung Dung của chúng ta như vậy! Đường Ưng mau nói cho ta
biết là ai, ta đi bắt hắn làm thịt.”

Lục Võ kích động hô, thật
vất vả tìm được biểu muội, hắn tất nhiên là sẽ ở trong sơn trang lưu lại vài
ngày, nếu là không có rượu ngon, kia bảo hắn ngày thế nào sống qua ngày nha.

Đường Ưng bị chỉ
tên, khóe môi kéo kéo, căn bản sẽ mặc kệ hai người bọn họ. Hai mắt lại chú ý
tới, từ hai người này bắt đầu đấu võ mồm, Thượng Quan Ngân tự động cách xa hai
người một chút, hắc đồng ôn nhu chăm chú nhìn bóng lưng thiên hạ phía trước.

Rất khó tưởng tượng một
nam nhân nghiêm khắc như vậy, nhưng lại xuất hiện loại ánh mắt thương tiếc này,
đây là phản ứng mà khi yêu một người sẽ có sao?

Con ngươi đen theo bản
năng liếc hướng trên người thiên hạ minh diễm chói mắt bên cạnh, thanh âm hừ
lạnh.

Rồi đột nhiên, phía trước
truyền đến tiếng bùm rơi xuống nước, ngay sau đó tiếng thét chói tai vang lên!
Một thân hình cao lớn trong chớp mắt đi đến bên bờ ao, cánh tay dài chụp tới
đem thiên hạ biến thành ướt sũng ôm lấy.

“Liên Nhi, có sao không?”

Thượng Quan Ngân khẩn
trương hỏi người trong lòng, cũng may cái ao thủy chỉ tới đầu vai nàng, cũng
không nguy hiểm đến sinh mệnh nàng, nhiều lắm chỉ là kinh hách mà thôi.

“Tướng công!” Thủy Liên
đột nhiên nhìn thấy hắn, vui vẻ ôm lấy cổ hắn, một chút cũng có bộ dáng không
bị dọa sợ.

Thấy thế, Thượng Quan
Ngân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ngốc thê tử của hắn, tuyệt không sợ
nước.

“Liên Nhi có khỏe không?”

“Đại tẩu.”

Thượng Quan Dung cùng Lục
Võ nghe được tiếng rơi xuống nước, cũng nhanh chóng chạy tới, nhưng vẫn không
đủ nhanh, bị Thượng Quan Ngân giành trước một bước.

“Ta mang Liên Nhi đi thay
xiêm y trước. Lục Võ, tối nay ta sẽ gọi người chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng
ta mới hảo hảo nói chuyện.”

Nói xong, liền ôm người
trong lòng, biến mất ở trước mắt mọi người. Hai gã nha hoàn vội vàng theo sau
hỗ trợ.

“Thật tốt quá, ta có rượu
uống!”

Lục Võ thật đắc ý điều
này, có trang chủ tự mình mở miệng, hắn sẽ không cần lo lắng không có rượu.

“Đừng cao hứng quá sớm,
trừ bỏ lần này ra, huynh đừng mơ tưởng lại uống đến một giọt rượu.”


Thượng Quan Dung tới gần
tươi cười thập phần mê người, nhưng mắt phượng lại cảnh cáo đến thật sự dọa
người, ai bảo tửu quỷ này lần trước dám chửi nàng, nếu không chỉnh hắn, thực
khó cam tâm.

Sau khi nói hết, nàng
liền thân hình tao nhã cáo lui, Đường Ưng đi theo phía sau nàng quay đầu cho
hắn một cái ánh mắt đồng tình, ai bảo hắn không biết sống chết chọc tới một cái
nữ nhân thích ghi hận như vậy.

Lục Võ cười khổ nhìn bóng
lưng của nàng, thật sự là chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi.

Màn đêm buông xuống,
nhiều điểm sao sáng lấp lánh.

Sau chủ phòng Vô Trần
hiên, trên bàn đá bố trí phong phú rượu và thức ăn, hai vị bạn tốt ngồi đối
diện, nâng cốc chúc mừng.

“Thượng Quan, những
chuyện xảy ra vừa rồi, ta đều đã nghe nói, tại đây ta phải cảm tạ ngươi đã cứu
biểu muội ta.”

Lục Võ uống ngụm nữ nhi
hồng tốt nhất, ý còn chưa hết, rõ ràng cầm lấy chỉnh đàn, hào khí uống ngụm
lớn.

“Ngươi không nên hướng ta
nói tạ, ta đây là vì bản thân mình.”

Thượng Quan Ngân thưởng
thức bắt tay vào làm trung chén rượu, hắc đồng vi liễm. Hắn hướng đến không
phải cái thiện tâm nhân sĩ, nếu không có hắn muốn nàng, hắn tuyệt sẽ không
thang này hồn thủy.

“Nói rất hay, ta nên may
mắn Liên Nhi có thể được ngươi coi trọng, bằng không ta thật không biết muốn
tới chỗ nào tìm nàng, nói không chừng khi tìm được nàng, nàng đã thành một khối
tử thi.”

Lục Võ minh khen ngợi lại
ám chỉ giễu cợt, hắn biết rõ tính tình bạn tốt, sẵng giọng nghiêm khắc của hắn
xác thực không phải thích chõ mũi vào chuyện người khác. Nếu hắn không có đối
biểu muội động tình, cho dù cứu nàng, cũng tuyệt sẽ không hảo hảo chăm sóc
nàng, huống chi biểu muội hiện thời lại thành một cái ngốc tử.

“Ngươi đối tình huống
Thủy phủ có bao nhiêu hiểu biết?”

Không để ý tới hắn trong
lời nói trào phúng, thầm nghĩ sớm ngày truy được hung thủ làm thương tổn Liên
Nhi.

“Không nhiều lắm, lần gần
đây nhất nhìn thấy tỷ muội Liên Nhi không sai biệt lắm là nửa năm trước. Ta chỉ
biết Nhị nương cha Liên Nhi cưới này, đối với tỷ muội các nàng cũng không khi
dễ gì, ngược lại thập phần yêu thương các nàng.” Lục Võ suy tư một lát, đũa
trên tay tạm dừng một lát, bây giờ mới nói ra những gì hắn biết.

“Có khả năng hay không,
Thủy lão gia là nàng sát hại, mà hết thảy cũng đều cùng nàng có liên quan?”

“Này ta cũng không dám
kết luận. Ta ở Nam Quách trấn đợi hơn nửa tháng, cũng từng vụng trộm quan sát
tình huống Thủy phủ, Nhị nương Liên Nhi hàng ngày bi thương, mỗi ngày đều phái
người tìm kiếm tỷ muội các nàng, xem ra tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt.”

Điểm ấy hắn ban đầu cũng
sớm hoài nghi qua, mới có thể ở tại đó chờ mấy ngày. Nhưng sau khi kiểm chứng
lại không có gì khác, làm cho hắn không thể không phủ định ngờ vực ban đầu của
hắn.

“Xem ra chân tướng có lẽ
chỉ có Liên Nhi tỷ muội các nàng biết.”

Thượng Quan Ngân hắc đồng
thâm trầm, mày rậm vặn xoắn, nhớ tới thê tử hiện thời biến thành ngốc tử, có
thể nhanh thực sự tra ra chân tướng manh mối sao?

“Nói đến đây, ta sẽ không
ngại nói ra tò mò của ta, ngươi biết rõ Liên Nhi đã có vị hôn phu, vì sao không
đem nàng đưa đi Chu phủ hoặc là đuổi về Thủy phủ đi, ngược lại đem nàng chiếm
làm sở hữu? Cho dù ngươi lại thích nàng thế nào, chẳng lẽ ngươi không sợ một
ngày kia, vạn nhất nàng phục hồi như cũ, ngươi bảo nàng đối mặt như thế nào?”

Lục Võ giờ phút này tâm
tình thập phần phức tạp. Nếu nói đến phương diện hắn là biểu ca của người ta,
khi nhìn thấy biểu muội của mình bị người mạnh mẽ cưới đi, hẳn là phải thay
nàng xả giận mới đúng. Nhưng về tư, đối phương lại là bạn tri kỉ của hắn, đem
biểu muội giao cho Thượng Quan Ngân, hắn ngược lại yên tâm, cũng vui vẻ tác
thành.

“Chuyện này không liên
quan đến ngươi, hiện tại Liên Nhi đã là thê tử thực sự của ta, đây là chuyện
thật không thể thay đổi.”

Trong thanh âm trầm thấp
ẩn hàm cảnh cáo, cho dù thực sự có ngày ấy, hắn cũng muốn lưu lại nàng, cũng
không buông tay.

Đúng vậy! Tạo thành
chuyện thật trước, hắn chiêu tiên hạ thủ vi cường này thật là lợi hại! Xem ra
Thượng Quan Ngân là thật tâm yêu Liên Nhi, không để ý nàng hay không cứ như vậy
si ngốc cả đời, cho dù thực sự có ngày ấy, tin tưởng Liên Nhi cũng sẽ bị cảm
động.

“Ngươi lần này dự tính ở
lại bao lâu?” Thượng Quan Ngân hớp ngụm rượu, nhàn nhạt hỏi.

“Ta dự tính ở vài ngày,
xác định ngươi đối ngốc biểu muội này của ta là thật tâm, sẽ không khi dễ nàng,
ta mới có thể yên tâm mà đi.”

Lục Võ cười ha ha nói,
một bộ dáng lưu manh, đáng tiếc đối phương không chút nào thưởng thức hài hước
của hắn.


Thượng Quan Ngân hồi hắn
một cái hừ lạnh, hắc đồng lãnh trào nhưng là so với ngôn ngữ còn đả thương
người hơn.

Lục Võ như là sớm thành
thói quen phản ứng của hắn, không chịu ảnh hưởng chút nào, như trước ăn uống
hăng say, một mặt phân thần đứng đắn nói:

“Liên Nhi có ngươi chiếu
cố, ta thực yên tâm. Nhưng Hà Nhi ta sợ nàng là lành ít dữ nhiều, chỉ hy vọng
nàng cũng có thể có hảo vận như Liên Nhi, có quý nhân tương trợ.”

“Minh Nguyệt sơn trang
đối việc này tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ lại tăng số người nhân
thủ hỗ trợ tìm.”

“Vậy tại đây cảm tạ
trước.” Lục Võ cảm kích nói.

“Ta nói rồi không nên cảm
ơn ta, chuyện của Liên Nhi chính là chuyện của ta...... Ai?”

Tiếng bước chân rất
nhỏ, làm Thượng Quan Ngân không vui quát khẽ, quay đầu vừa thấy chỗ rẽ một thân
hình tinh tế đứng đó, giờ phút này một đôi mắt sáng trơn to sợ hãi nhìn hai
người.

“Liên Nhi.”

Thượng Quan Ngân thân
hình cao lớn chợt lóe, trong chớp mắt đi đến trước mặt nàng, chú ý tới nàng chỉ
mặc kiện quần áo đơn bạc, một đôi tất màu trắng bọc lên chân đạp ở trên đất
lạnh như băng, hắc đồng xẹt qua một chút tức giận, hai vị nha hoàn chết tiệt
kia là thế nào chiếu cố nàng!

“Tướng công không ở đây,
Liên Nhi không ngủ được, Tiểu Mai cùng Xuân Hoa nói không thể đến ầm ỹ chàng,
muốn ta trước ngủ, nhưng là...... Liên Nhi có phải hay không thực không ngoan?”

Chớp đôi mắt đáng thương
hề hề nhìn hắn, chú ý tới khuôn mặt tuấn tú hắn cứng ngắc, hắc đồng lóng lánh
lửa giận, hai vai mảnh khảnh co rúm lại.

Xong rồi, tướng công có
phải hay không đang tức giận nàng không có ngoan ngoãn ngủ......

“Không, Liên Nhi thực
ngoan, chúng ta trở về phòng ngủ.”

Ôm thân hình đã lạnh của
nàng, khác hẳn hắc đồng lạnh như băng của hắn, tiếng nói trầm thấp thập phần ôn
nhu, thương tiếc ở trên trán trơn bóng của nàng nhẹ hạ xuống cái hôn, đem nàng
ôm lấy quay về chỗ ngồi.

“Ta mang Liên Nhi trở về
phòng, ngươi cứ tự nhiên.”

Hướng người phía sau bỏ
lại một câu, liền đầu cũng không quay lại chạy đi.

Lục Võ xem được kịch vui,
hết thảy những gì hắn thấy, vẫn có chút không thể tin được vị nam nhân mới vừa
rồi ôn nhu che chở kia, là hảo hữu hắn tương giao nhiều năm.

Xem ra hắn quyết định ở
lại là đúng, tin tưởng có thể xem được không ít trò hay!

Một đôi mắt sáng trong
suốt trộm dò xét gương mặt đối diện đang đối nàng cười đến thập phần thân mật,
hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Người này hẳn là người
tốt đi? Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng không làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng là hắn
vì sao luôn luôn muốn đối nàng cười vậy?

Lục Võ một mạch cười vọng
mật vàng liên*. Đem phản ứng của nàng thu hết vào đáy mắt, trên mặt lộ ra nụ
cười tự nhận mê người nhất (Anh này tự kỉ gúm. Hơn cả Dạ nhi ta!), từ
từ chậm chạp nói nhỏ:

“Liên Nhi muội không nhớ
rõ ta cũng không sao, nhưng là từ giờ trở đi muội phải nhớ, ta là biểu ca của
muội nha.”

*Vọng mật vàng liên: Cười
đến ngọt ngào như hoa sen vàng.

“Biểu ca?”

Thủy Liên nghiêng đầu
liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại gục đầu xuống nhìn đầy bàn đồ ăn. Nàng
bụng hảo đói, nhưng là tướng công còn chưa có đến, nàng không thể ăn trước.

“Đúng vậy, ta là biểu ca
của muội.”

Lục Võ không chút nào nổi
giận, tiếp tục nói hết. Hắn đã quyết định trong khoảng thời gian này ở lại
trang, muốn cùng nàng một lần nữa bồi dưỡng cảm tình, đầu tiên muốn làm cho
nàng nhận thức hắn.

“Đói đói.” Trợn to con
mắt sáng chỉ có đồ ăn, căn bản không đưa lời nói của hắn vào tai.

Lục Võ vẻ mặt ngốc lăng,
hoài nghi hắn vừa rồi có phải nghe lầm hay không. Ánh mắt dời về phía nàng,
nhìn thấy nàng bộ dáng đói khát, nhất thời toàn thân giống tức giận, chán nản
ngồi dài ra ghế.

“Phốc xích!” Phía sau
truyền đến hai tiếng phì cười không kiềm được. Tiểu Mai cùng Xuân Hoa thấy hết
thảy mọi chuyện, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, đồng thời đáy lòng còn

có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhớ ngày đó các nàng vì muốn cho phu nhân
nhận thức mình, cũng mất không ít công phu, hiện thời nhìn Lục Võ bộ dáng cam
chịu, xác thực cảm thấy có chút công bằng.

Lục Võ trừng mắt cảnh cáo
hai nha hoàn, mặt mũi lại hài hòa, tuyệt không làm cho người ta chế giễu, trên
mặt cương nghị lộ ra tươi cười lấy lòng:

“Liên Nhi nếu đã đói
bụng, biểu ca có thể bồi muội ăn trước.”

“Không được, ta muốn chờ
tướng công đến cùng nhau ăn.”

Thủy Liên thập phần cố
chấp quyệt miệng, hai tay vây quanh mặt bàn, như là sợ hắn đoạt đồ ăn. Hiện tại
nàng không thích người trước mắt này rồi.

“Liên Nhi thực thích
tướng công muội?”

Lục Võ trong lời nói có
chút vị chua. Biểu muội từ nhỏ yêu thương nhưng lại trước mặt hắn, nói hộ một
nam nhân khác, trong lòng thực sự có chút tư vị không vui.

Trả lời hắn là một đôi
lúm đồng tiền xán lạn mỉm cười, rồi con mắt sáng đột nhiên trợn to. Cùng ngay
sau đó thân thể mềm mại, sôi nổi hướng cửa phòng chạy tới.

“Tướng công!”

Thủy Liên vui vẻ ôm lấy
Thượng Quan Ngân, trên mặt cười tú lệ tràn đầy vui sướng, lấy hành động chứng
minh nàng có bao nhiêu thích hắn.

Thấy thế, Lục Võ đỏ mắt
nhìn hai người ôm nhau. Đáy lòng tuy có chút bất bình, hành động này rõ ràng là
phân biệt đãi ngộ, nhưng xem bộ dáng hai người đứng cùng một chỗ, thật đúng là
nam tuấn nữ tiếu, như là một bức họa làm người ta kinh diễm.

“Ngươi làm sao có thể ở
đây?”

Thượng Quan Ngân ôm Thủy
Liên ngồi xuống một cái ghế, tự nhiên động thủ thay nàng gắp thức ăn. Nhìn nàng
thỏa mãn ăn, hắc đồng chuyển thành nhu tình, thuận miệng hỏi.

“Ta đến đây nhìn biểu
muội ta không được sao?”

Lục Võ đúng lý hợp tình
đáp lời, tuyệt không cảm thấy giờ phút này hắn tồn tại ở đây có chút chướng
mắt, ý định chen vào giữa hai người.

“Đây là tẩm phòng của
ta.”

Trong lời nói trầm thấp,
ám chỉ lệnh đuổi khách. Đáng tiếc có người chính là da mặt dày, càng đuổi càng
không đi.

“Dù sao các ngươi cũng
không phải muốn đi ngủ, còn sợ người nhìn làm gì.”

Lục Võ ý định không đi,
không khách khí cầm lấy rượu trên bàn, thẳng uống vài ngụm.

“Như thế này ta muốn mang
Liên Nhi ra ngoài đi dạo.”

Thượng Quan Ngân ăn một
miếng đồ ăn, ánh mắt rời khỏi thiên hạ giữ trong người. Hắn chú ý tới một chỗ
ít chi tiết, nàng vẫn có bản tính như cũ. Giống như nàng giờ phút này dùng bữa,
động tác thập phần thanh tú, không có một tia lỗ mãng, đây là chẳng lẽ đại biểu
cho, một ngày nàng có thể phục hồi như cũ?

“Cái gì? Ngươi muốn dẫn
Liên Nhi xuất môn, ngươi không sợ......”

Lục Võ bầu rượu dừng ở
giữa không trung, bị lời nói của hắn cấp kinh sợ cùng sửng sốt, chẳng lẽ hắn
không sợ người khác chỉ trỏ? Phải biết rằng, trang chủ Minh Nguyệt sơn trang
cưới một cô nương ngốc, đây chính là việc oanh động toàn bộ Cô Tô thành.

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ
ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ để cho Liên Nhi cả đời chỉ ở trong trang, không
cho nàng xuất môn gặp người sao? Nếu là có người dám đối với Liên Nhi bất kính,
hoan nghênh hắn ở trước mặt ta nói.” Môi mỏng gợi lên một chút cười tàn nhẫn,
chỉ cần người nào chán sống, hắn không để ý tiễn hắn một đoạn đường.

Lục Võ sửng sốt sau một
lúc lâu, dũng cảm vui sướng cười ra tiếng, đáy mắt xẹt qua một chút khâm phục.

Khá lắm Thượng Quan Ngân,
hắn ban đầu đã không e ngại ánh mắt thế tục cưới một ngốc thê, hiện tại lại dự
tính để cho thế nhân biết được thê tử của hắn. Hành động như vậy, chỉ để nói rõ
một điều…

Xem ra bạn tốt của hắn đã
chìm đắm thật sâu rồi.

“Vậy các ngươi đi hảo
chơi là tốt rồi.”

Há mồm uống một ngụm rượu
to, khóe miệng ý cười thủy chung không giảm.

Cuối mùa thu sau giữa
trưa, mặt trời xinh đẹp sưởi nắng ấm dào dạt, không chút cảm giác thấy nóng.
Gió từ từ nhẹ phẩy, một con thuyền hoa tinh xảo chậm rãi ở trên mặt hồ sóng
nước mênh mang lướt đi.

“Tướng công hảo hảo chơi
nha, chúng ta ở trên mặt nước nha!”

Thủy Liên đứng ở đầu
thuyền hưng phấn mà trợn to đôi mắt sáng, thẳng hướng tới mặt nước nhìn xuống,
mắt sẽ thấy được bóng của chính mình dưới đó.

“Cẩn thận một chút.”

Thượng Quan Ngân hắc đồng
có chút thương tiếc, sau đó kịp thời ôm nàng, đem nàng vây quanh vào trong
ngực, để tránh nàng hưng phấn quá độ mà ngã xuống.

“Liên Nhi thích ngồi
thuyền sao?”

“Thích, Liên Nhi rất
thích!”

Trên mặt tú lệ tràn đầy
tươi cười, lúm đồng tiền kia làm cho hắn nhất thời thất thần. Từng đoàn pháo
hoa xẹt qua hắc đồng, hai tay buộc chặt, đem thân thể mềm mại trong lòng ôm
chặt vào, hàm dưới khẽ tựa vào đỉnh tóc nàng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên
vẻ mặt ôn nhu.


Hai vị nha hoàn từ trong
khoang thuyền đi ra, nhìn hai người bộ dáng vô cùng thân thiết, cúi đầu cười
trộm. Phu nhân thật sự là hạnh phúc, ai nấy đều thấy được trang chủ thập phần
sủng ái nàng.

“Trang chủ, đã chuẩn bị
tốt điểm tâm cùng trà nóng, muốn cùng phu nhân tiến vào nghỉ ngơi một chút hay
không?”

Tiểu Mai hiểu chuyện cầm
kiện áo choàng, chỉ sợ đầu thuyền gió lớn, phu nhân thân mình yếu ớt dễ dàng
cảm lạnh.

“Ta đến ngay đây.”

Thượng Quan Ngân tiếp
nhận áo choàng, thay người trong lòng mặc đồ xong, đang chuẩn bị ôm nàng đi vào
trong khoang thuyền.

“Tướng công ngươi xem, có
thuyền kìa!”

Thủy Liên hưng phấn mà
chỉ vào vài thước phía xa, con thuyền dần dần tới gần, mơ hồ có thể nghe được
trên thuyền truyền đến tiếng tấu nhạc ca múa. Khi hai chiếc thuyền đến gần, lại
thấy rõ đối phương trên thuyền là người nào.

“Hừ... Là Trần Côn phiếu
nhân* kia! Trang chủ, bọn họ chính là ở Cô Tô thành chúng ta nổi danh ác bá,
lần trước bọn họ còn không biết sống chết dám đùa giỡn tiểu thư, kết quả bị
Đường hộ vệ đánh cho chết khiếp.”

*Phiếu nhân: Người
không ra gì, chuyên cướp bóc, làm chuyện xấu.

Xuân Hoa khi nhìn thấy
đối phương, toát ra một mặt khinh bỉ, nhìn trên thuyền bọn hắn còn có chứa vài
vị cô nương Xuân Mãn lâu trợ hứng, lại cười nhạt.

Thượng Quan Ngân không
quan tâm, ôm Thủy Liên một mặt tò mò nhìn xung quanh, dự tính quay đi đầu
thuyền.

“A, kia không phải trang
chủ Minh Nguyệt sơn trang sao? Mọi người mau tới nhìn một cái, đại sự oanh động
toàn Cô Tô thành chúng ta! Trong lòng chính là thê tử của hắn, nghe nói đó là
cái ngốc tử đấy!”

Trần Côn ở hai chiếc
thuyền dần dần đến gần, sau khi thấy rõ đối phương là ai, khoa trương hô bằng
dẫn bạn cùng đến giúp vui.

Đám bạn xấu của hắn đang
cấu kết với nhau nghe đến tiếng quát tháo của hắn, tất cả đều tiến đến đầu
thuyền. Có mấy người sau khi nhìn thấy là Thượng Quan Ngân, thông minh vọt sang
một bên, không dám đi theo giúp vui, số còn lại là không biết sống chết đứng đó
châm biếm không ngừng.

“Ta không phải ngốc tử,
ta gọi là Liên Nhi.”

Thủy Liên mặc dù không
hiểu bọn họ vì sao cười nhạo nàng, nhưng tiếng cười chói tai kia, làm nàng nhớ
tới Lí Thu Tuyết cũng từng gọi qua nàng như vậy, khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn có
điểm kinh hoàng, nhưng vẫn là cố chấp hướng bọn họ hô.

Trần Côn châm biếm
không ngừng, nghe thấy tiếng quát tháo này, quay đầu nhìn kỹ, hai mắt kinh diễm
mở to, rồi hô quát đồng bạn:

“Các ngươi mau đến xem,
không thể tưởng được ngốc tử này chính là một đại mỹ nhân! Thì ra là thế, ta
còn thắc mắc Thượng Quan trang chủ làm sao có thể nguyện ý cưới cái ngốc tử
đây.”

Ngay sau đó tiếng cười
nhạo lớn hơn nữa, ngay trên Thúy Minh hồ phong cảnh tươi đẹp vang lên, hồn
nhiên không biết bản thân tai vạ đến nơi.

“Ta không phải ngốc tử,
tướng công ta không phải.”

Thủy Liên mặt tràn đầy
hoảng hốt cùng ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào phía sau ngực rắn chắc,
nhưng cũng cảm nhận được hai tay ôm nàng lực đạo tựa hồ chặt hơn vài phần,
dường như là khắc chế cái gì đó.

Thượng Quan Ngân khuôn
mặt tuấn tú không giận cười lại, tươi cười lại kia làm cho người ta cảm thấy
lông tơ dựng thẳng. Chỉ thấy hắn ôn nhu trấn an người trong lòng, nhìn thấy hai
vị nha hoàn cảnh giác lui ra phía sau vài bước. Lúc trước các nàng cũng từng
gặp qua trang chủ cười như vậy, người nọ đắc tội trang chủ thi thể đến bây giờ
còn tìm không thấy đâu.

“Lí Nghĩa, đem chiếc
thuyền kia làm chìm xuống! Đừng làm chết người, nhưng tên này ta muốn hắn ít
nhất ở trên giường nằm nửa năm.”

Tiếng nói trầm thấp
thập phần mềm nhẹ, nhưng hắc đồng lãnh tàn lại làm cho người ta không khỏi run
lên, ôm người trong lòng vào trong khoang thuyền.

“Rõ, thuộc hạ tuyệt sẽ
không làm trang chủ thất vọng.”

Lí Nghĩa luôn luôn
canh giữ ở phía sau chủ tử, một mặt nóng lòng muốn ra tay, hai mắt lại vì hưng
phấn mà tỏa sáng.

Ngay khi hai vị nha hoàn
đi theo vào trong khoang thuyền, lập tức nghe được bên ngoài truyền đến tiếng
kinh hoảng cầu cứu, lại nghe thấy tiếng chụp nước rất lớn, hai vị nha hoàn hưng
tai nhạc họa cười ra tiếng.

“Liên Nhi ăn chút điểm
tâm đi, có bánh đậu xanh nàng thích ăn nhất.”

Thượng Quan Ngân gắp khối
bánh đậu xanh, đem đến bên môi nàng, nhưng nàng lại nhếch phấn môi, khuôn mặt
nhỏ nhắn thủy chung buông xuống.

“Không ăn, Liên Nhi không
phải ngốc tử.”

Nàng ủy khuất nói nhỏ,
làm Thượng Quan Ngân khuôn mặt tuấn tú khẽ biến, có lẽ hắn nên đánh chết những
người bên ngoài đó mới đúng! Hai tay đau xót đem nàng nhẹ ôm vào lòng.

“Phân phó đi xuống, đem
thuyền chạy cập bờ.”

“Vâng.”

Hai vị nha hoàn hưởng
ứng, đáy lòng đều cảm thấy đáng tiếc, một chuyến du chơi hảo hảo, không nghĩ
tới người khi cao hứng mà đến, lại mất hứng mà về, còn hại phu nhân bị sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận