Ngốc Quá Vợ À
Thân người bé nhỏ của Linh ngã xuống, mặt cô tái nhợt, máu chảy càng nhiều.
Huy vội vã bế Linh dậy, đưa cô đến bệnh viện Hoàng Vương, nơi cũng thuộc quyền sở hữu của anh...
Đèn phòng cấp cứu sáng lên một màu đỏ tươi như máu. Đúng vậy, máu. Linh đang chảy máu, Huy cũng chảy máu. Máu từ tim anh rỉ ra rất nhiều, nhiều đến mức khuôn mặt vốn luôn ngập tràn hạnh phúc của anh giờ thấm đẫm nước mắt...
“Anh tìm nỗi nhớ,
Anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em..,
Trả lại anh yêu thuơng ấy, xin người hãy về nơi đây!
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại...
Những giọt nước mắt, lăn dài trên mi.
Cứ thế anh biết phải làm sao?
Tình yêu trong em đã mất
Phai dần đi theo gió bay
Còn lại chi nơi đây cô đơn riêng anh...
Em đi xa quá! Em đi xa anh quá!
Có biết không nơi đây anh vãn đứng đợi một giấc mơ.
Anh chờ đợi môt cơn mưa, sẽ xoá sạch giọt nước mắt.
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không?
Em ơi anh nhớ! Em ơi anh rất nhớ!
Từng câu nói ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu!
Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi...
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi...
ANH NHỚ EM...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...