Sau khi Đông Vinh bước vào nhà họ Đào, Đào viên ngoại và Đào phu nhân đối xử với cậu rất tốt, cũng có lẽ là nghe theo lời đại sư nói nên họ thật sự coi Đông Vinh như ngọc trâu mà nuôi dưỡng.
Mới đầu Đông Vinh còn chưa được quen, bà nội vốn đang bệnh nặng đã bắt đầu có chuyển biến tốt, Đông Vinh đã vô cùng cảm kích, giờ còn được người ta đối đãi đôn hậu như vậy lại càng thấy biết ơn, giống như nước sông ở Tạ thành, không thể nào cạn.
Mang theo phần tình cảm này, Đông Vinh cũng đối xử với Đào Tu Viễn như ân nhân.
Mà Đào Tu Viễn cũng rất gần gũi cậu, ngày ngày chỉ vây quanh cậu, luôn miệng gọi "nương tử".
Dù sao Đông Vinh cũng là nam tử, bị gọi là "nương tử" cũng rất mất tự nhiên, đành phải dạ Đào Tu Viễn gọi tên của cậu, cuối cùng Đào Tu Viễn lại gọi tên thân mật là "Đông Đông", gọi đến mức toàn thân của Đông Vinh nóng lên, so với "Nương tử" còn có sức công phá mạnh hơn nhiều.
Đào Tu Viễn thường xuyên bị hắn lôi kéo vẽ tranh, người trong tranh vẫn là Đông Vinh, hạ bút cực kì quen thuộc, Đông Vinh bất giác nghĩ đến những bức hoạ mà mình đã được xem, bèn hỏi hắn vì sao lại biết bộ dáng của mình; Đào Tu Viễn chỉ nói: "Từng gặp ở trong mông đó! Ta hay gặp Đông Đông ở trong mộng lắm!"
Sao lại mơ hồ như vậy!
Nhưng Đông Vinh cũng không biết lời của cậu nói là thật hay giả.
Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, Đào Tu Viễn dính lấy Đông Vinh, Đông Vinh cũng nguyện ý chiều hắn.
Lúc Đào phu nhân đến thăm, Đào Tu Viễn đang yên lặng vẽ tranh, mà Đông Vinh cũng lặng lặng ngồi mài mực.
Hinh ảnh này khiến Đào phu nhân rất vui vẻ, nghĩ thầm con trai nhà mình sẽ khỏi nhanh thôi.
Nhưng đến 3 tháng sau, bệnh si ngốc của Đào Tu Viễn vẫn không chuyển biến tốt đep, vẫn...đần độn như cũ.
Đào phu nhân nghe được Trương Tiểu Nương cuời nhạo: "Bày đặt cưới nam thê rồi chặt đứt hương hoả nhà họ Đào, bệnh ngốc cũng chẳng trị hết được."
Đào phu nhân vội vàng, nhưng Đào phiên ngoại lại vẫn bình tình, chỉ nói: "Làm gì có bệnh nào ngày một ngày hai là khỏi luôn, cứ từ từ mà tới."
Nhưng Đào phu nhân lại nghe nghe được Trương Tiểu Nương chậm chọc, lại thấy Trương Tiểu Nương nam nữ song toàn, lại được Đào viên ngoại sủng ái, kiêu ngạo lại ngương ngạnh, Đào phu nhân tỏ rõ mình không vui, nhưng việc đó cũng chẳng dừng được Trương Tiểu Nương.
Dưới sự tức giận, Đào phu nhân lại bỏ ra một trăm lượng mời đại sư về đây.
Đại sư thấy Đông Vinh liền nói: "Chính là người này, không sai.
Cậu ta là người trong tranh."
Đào phu nhân hỏi: "Đại sư, chúng ta đối xử với Đông Vinh rất tốt, dù con ta cũng không thể khỏi luôn được, nhưng bệnh tình của nó không hề có chuyển biến tốt đẹp nào."
Đại sư trầm ngâm nói: "Nhưng vẫn chưa phải là phu thê thật."
Đào phu nhân cứng họng một lúc: "Thành thân cả rồi, sao lại chưa phải là phu thê...."
Đại sư nhắm mắt lại, vẫy phất trần: "Hữu danh vô thật".
Đào phu nhân là người từng trải, sao bà có thể không hiểu.
Ý của đại sư là muốn Đông Vinh viên phòng với Đào Tu Viễn, trở thành một đôi phu thê thật sự.
Đào viên ngoại nghe xong thì nói vớ vẩn, đại sư giang hồ toàn là lũ bịp bợm.
Nhưng Đào phu nhân chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Đào Tu Viễn, chỉ còn một đường hy vọng là có thể thử, đành phải giao người đi hỏi thăm nam nam ân ái như thế nào.
Xuân cung đồ và thuốc mỡ được đưa tới, Đào viên ngoại thấy vậy thì rất tức giận, phất tay áo: "Bà chỉ lo cho Tu Viễn, nhưng lại không hỏi Đông Vinh có đồng ý với chuyện này hay không!"
Đào phu nhân trả lời: "Sao lại không hỏi? Nếu Đông Vinh không muốn, ta cũng không ép nó.
Nam tử gả đi đã phải chịu khổ rồi."
Bà gọi Đông Vinh tới, ngồi nói chuyện với cậu hồi lâu, sau đó mới nói đến việc Đào Tu Viễn không phải ngốc nghếch bẩm sinh, chỉ là đột nhiên choáng váng, sau lại nói mình nhiều năm nay vẫn như phải uống thuốc đắng, vừa than thở vừa khóc lóc, Đông Vinh nghe vậy cũng đỏ cả hốc mắt.
Nói đến chuyện viên phòng này, bà cũng rất áy náy, bà đưa xuân cung đồ cùng thuốc mỡ đến, chỉ nói: "Nếu như con nguyện ý, chúng ta sẽ tận lực hồi báo ân tình này của con.
Nếu con không muốn, vậy cũng không sao, vẫn sẽ đối xử với con thật tốt."
Đông Vinh suýt chút nữa là không chịu nổi, ở trong mắt cậu, Đào gia là ân nhân cả đời, cậu vẫn luôn cảm thấy mình có thể báo đáp họ vô điều kiện, không nghĩ tới việc Đào phu nhân lại phải khép nép mà xin cậu.
Nhưng Đông Vinh lại luống cuống, việc viên phòng với Đào Tu Viễn cậu vẫn chưa từng nghĩ tới.
Từ trước đến nay Đông Vinh cũng không hiểu việc tình yêu của nam nam, cậu chỉ cho rằng cái danh gả chồng của mình chỉ là trên mặt chữ mà thôi.
Nhưng cậu vẫn nhận lấy mấy thứ kia, những hình ảnh trần trụi trong xuân cung đồ kia cậu chỉ cần nhìn thôi đã không chịu nổi, đành phải giấu nó đi.
Mà bình thuốc mỡ kia cũng rất xấu hổ, giấu cùng một chỗ với xuân cung đồ.
Đông Vinh thầm nghĩ, bản thân vẫn phải cân nhắc một chút trước đã.
Nhưng ai lại ngờ được, một chén nước đường lại khiến chuyện này xảy ra.
Chiều nào Đào Tu Viễn cũng phải uống một chén nước đường, đây là thói quen của hắn.
Ngày ấy, Đông Vinh vẫn tự mình hầu Đào Tu Viễn vẽ tranh, nước đường được thị nữ đưa tới, Đào Tu Viễn vẫn nhận uống, sau đó lại tiếp tục hoạ tranh.
Nhưng mới vẽ được một nửa đã cảm thấy đã cảm thấy không đúng.
Đông Vinh nghe được hô hấp hỗn loạn của Đào Tu Viễn, giương mắt nhìn thì thấy Đào Tu Viễn quăng mất chiếc bút lông quý giá, chiếc bút lăn từ bàn xuống rồi rơi xuống mặt đất, mực văng lên tung toé.
Đông Vinh giật mình, hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại ném bút đi?"
Cậu tiến lên nhặt bút lông, vừa muốn đưa cho Đào Tu Viễn thì bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ mình.
"Đông Đông, ta khó chịu quá, nóng quá đi."
Tim Đông Vinh đập lỡ một nhịp, ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của Đào Tu Viễn, cái nhìn của hắn nóng rực, tựa như muốn thiêu đốt cậu.
Đào Tu Viễn túm lấy cánh tay lạnh lẽo của Đông Vinh, mừng rỡ kéo tay cậu sờ lên gương mặt nóng rực của mình, nỉ non: "Đông Đông sờ ta đi, ta nóng quá, Đông đông sờ sờ ta, lạnh băng rất thoải mái."
Đông Vinh vẫn chưa biết hắn bị làm sao, bộ dáng Đào Tu Viễn bây giờ giống như thú ăn thịt người, nhưng giọng nói lại mềm nhũn, nhỏ giọng mà cầu xin cậu, vừa chủ động dính lên người Đông Vinh.
Chờ đến khi Đào Tu Viễn cọ xát lên cậu, dương v*t nóng bỏng dưới háng cọ vào bắp đùi Đông Vinh, cậu mới chợt hiểu ra, lắp bắp nói: "Đại...đại thiếu gia, em...em đi gọi người tới."
Đào Tu Viễn bắt lấy cậu, không cho cậu đi: "Không cần, không cần đâu, ta muốn Đông Đông sờ ta, Đông Đông sờ ta đi, ta khó chịu lắm."
Đông Vinh không thể nào thoát thân, cả người như khảm vào trong người Đào Tu Viễn, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận cơ thể nóng bỏng của hắn.
Đông Vinh nhìn thấy bộ dáng khó chịu của hắn, trong đầu lại nhớ tới lời của Đào phu nhân, rối rắm một lát rồi hạ quyết tâm, nhẹ giọng an ủi Đào Tu Viễn: "Được rồi, chúng ta lên giường nhé, chờ một lúc là hết khó chịu."
Đào Tu Viễn gấp như đang đi trên chảo nóng, cọ người Đông Vinh liên tục: "Thật vậy hả? Thật vậy hả?"
Đông Vinh kiên nhẫn nói: "Thật đó, chúng ta đi lên giường được không?"
Đào Tu Viễn nghe lời: "Được, nghe lời Đông Đông, ta nghe lời Đông Đông."
Đông Vinh dẫn hắn ngồi lên giường, nói với hắn: "Chờ em lấy đồ này trước đã."
Đào Tu Viễn nói: "Được, nhanh lên, Đông Đông nhanh lên đi mà."
Đông Vinh lấy thuốc mỡ và xuân cung đồ giấu ở trong tủ ra, hai thứ này giống như ngọn lửa đang nhảy trong tay cậu, khiến hai tay Đông Vinh phát run.
Cậu mở xuân cung đồ ra xem, vừa thẹn vừa cố gắng ghi nhớ hình ảnh kia vào trong đầu.
Đào Tu Viễn đang nằm trên giường vội la lên: "Đông Đông, nhanh lên! Nhanh lên đi, ta khó chịu lắm!"
Đông Vinh hít một hơi thật sâu, cầm lọ thuốc mỡ đi đến bên người Đào Tu Viễn.
Đào Tu Viễn lải nhải nói: "Đông Đông, chúng ta làm cái gì vậy?"
Đông Vinh đỏ mặt ngồi lên giường, chậm rãi cởi đai lưng của chính mình.
Mắt Đào Tu Viễn toả sáng: "Đông Đông cởi quần áo à, chúng ta sẽ đi ngủ sao? Nhưng mà trời còn chưa tối nữa."
Đông Vinh không dám mở miệng, chỉ yên lặng mà cởi quần áo của mình ra, áo lót cũng cởi hết, lộ ra cơ thể thon gầy trắng nõn.
Đào Tu Viễn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đông Vinh, ánh mắt dừng lại trên cơ thể trắng như tuyết, bỗng nhiên nói: "Đông Đông, thân thể của ngươi cũng lép xẹp* giống ta kìa."
*khá chắc là chỗ này chỉ phần ngực.
Đông Vinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, cởi luôn cả chiếc quần lót trên người.
Đào Tu Viễn nghi ngờ nói: "Đông Đông muốn đi tiểu sao? Không được tiểu trên giường đâu nhé."
Đông Vinh vừa xấu hổ vừa giận dữ, cậu run rẩy mở bình thuốc ra, moi từ bên trong một khối thuốc mỡ màu trắng, sau đó duỗi đến khe mông của mình.
Hậu huyệt giống như đoá hoa còn chưa nở, nếp uốn xung quanh giống như nhuỵ hoa đang khoá lại miệng huyệt, khi ngón tay vừa chạm vào chỗ này, Đông Vinh đã cảm thấy hết sức quái dị, nhưng cậu lại nhìn gương mặt đỏ rực của Đào Tu Viễn; lại cố gắng quên đi cảm giác đó, dùng thuốc mỡ bôi lên nếp gấp đó, đút vào một ngón tay.
Cả người Đông Vinh căng cứng lên, không nhịn được mà rên lên một tiếng: "A..."
Đào Tu Viễn tuy nhìn thấy từng cử động của Đông Vinh, nhưng hắn lại không thấy rõ ngón tay của cậu đang làm gi, chỉ có thể thấy bàn tay Đông Vinh đang đặt lên khe mông, sột sột soạt soạt loạn cả ga giường.
Cảnh tượng này khiến người hắn như đang trong lò thiếu, chỗ dùng để đi tiểu ở háng càng căng phình ra, như muốn xé toạc cả chiếc quần.
Đông Vinh tự mình thụt ngón tay ở trong hậu huyệt, từ một ngón nay đã tăng lên hai, sau đó chậm rãi tăng thành ba, thịt ruột mẫn cảm mấp máy, bọc chặt lấy ngón tay, thuốc mỡ khiến cho nơi đó càng trở nên trơn trượt ướt át.
Yết hầu của Đào Tu Viễn trượt lên xuống, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang ngả hồng của Đông Vinh, không ngừng liếm môi, nói: "Đông Đông, xong chưa vậy? Ta khó chịu lắm, thật là khó chịu..."
Đông Vinh mở rộng miệng huyệt đến khi nó ướt dầm dề, miệng huyệt bị ngón tay động đến mềm nhũn, thịt ruột hồng hồng phấn nộn cũng bị lộ ra theo từng cái nhấp, dâm thuỷ trong suốt chảy dọc theo đùi cậu.
Cậu rút ngón tay ra, cả người đã mềm nhũn, hậu huyết ấm áp mềm mại, bên trong còn có chút tê dại, khiến cả người cậu không nhịn được mà rụt lại.
Đông Vinh nói: "Ừm, đợi một lúc nữa là hết khó chịu rồi."
Cậu tiến đến cởi quần của Đào Tu Viễn, vừa mới kéo xuống một chút thì dương v*t màu tím đỏ thô dài của hắn bắn bật ra, trên thân còn có những đường gân xanh nổi, cảm giác như duỗi đến đáy mắt Đông Vinh.
Thứ đồ này còn lớn hơn cái của Đông Vinh đến một vòng, cán thô dài, gân xanh khắp nơi, quy đầu hình ô, ở đỉnh còn dính một ít tinh dịch, thậm chí trong không khí cũng vương vấn chút mùi tanh và xạ hương kết hợp.
To quá, Đông Vinh cảm thấy thứ đồ lớn như vậy thì không thể vào được, cậu có chút lùi bước rồi.
Nhưng nhìn thấy Đào Tu Viễn khó chịu như vậy cậu cũng không đành lòng.
Cậu đành tự mình nâng hông lên, ngồi trên Đào Tu Viễn, nhẹ nhàng đỡ lấy dương v*t kia đút vào trong miệng huyệt, chậm rãi mà để nó vào trong.
"Đông Đông, thoái mái lắm, ta thấy thoải mái quá."
Vừa được chạm vào nơi mềm mại như vậy, một Đào Tu Viễn chưa hề biết đến tình dục đã nhanh nhảu đi vào, đôi tay ôm chặt lấy eo của Đông Vinh, mạnh mẽ mà ấn cậu xuống.
Thân thể giống như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra làm đôi, Đào Tu Viễn manhh mẽ tiến vào khiến Đông Vinh khổ không nói được, cậu túm vào tay Đào Tu Viễn, rên rỉ nói: "Ưm....chờ đã, chờ chút đã.
Đại thiếu gia, chậm một chút đi, chậm một chút đi mà..."
Nhưng Đào Tu Viễn giờ đã sướng đến đỏ mắt, vừa được khai trai nên cũng chẳng buồn nghe thấy gì, hắn chỉ mải mê nhanh nhảu mà đi vào, từng tầng tầng thịt ruột bên trong như bị nghiền nát, tự mình đút cả cây dương v*t vào trong, sau đó theo bản năng mà thọc vào rút ra.
Hắn vừa mới uống xong nước đường, hơi thở vẫn còn mang theo vị ngọt mà nhẹ giọng nói: "Đông Đông, ta thấy thoải mái quá, chỗ đi tiểu ở trong người của Đông Đông kìa."
Hắn ôm lấy Đông Vinh, hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, dương v*t đỏ tím ra ra vào vào ở hậu huyệt Đông Vinh, còn mang theo chút dịch màu trắng nhạt.
Cây dương v*t khiến nếp uốn ở miệng huyệt căng ra, dùng một thứ cách thức thô bạo mà ép đóa hoa đó nở rộ.
Đông Vinh dần cũng cảm thấy khoái hoạt mà căn dương v*t kia mang lại, cậu khẽ mở đôi môi đỏ thắm ra, từ khoé miệng còn vướng một sợi chỉ bạc, là do Đào Tu Viễn vừa mới hôn vào môi cậu.
Lại một lần cọ xát đột ngột tấn công, Đông Vinh duỗi thẳng người, hai đầu v* cũng đứng thẳng ra tặng người.
Lực chú ý của Đào Tu Viễn bị hấp dẫn, hắn cúi đầu liếm núm vú Đông Vinh, nói: "Uống sữa sao? Sao núm vú của Đông Đông lại không giống ta vậy? Mềm mại, hồng hồng, ta thích lắm."
Đông Vinh nghe hắn nói xong thì cả người run lên, đạt đến cao trào dương v*t bắn ra một ít tinh dịch, hậu huyệt cũng vì thế mà co rút lại, khiến Đào Tu Viễn cũng bắn ra dương tinh hắn đã chứa nhiều năm.
Tinh dịch đẫy đà bắn đầy một bụng cậu.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ê đít H ngại quá:>>>
Vốn là định đăng một nửa chương 3 lên đây thôi, nhưng nghĩ ngắt mạch truyện đúng cảnh như z chắc mọi người sẽ mất hứng nên thôi.
Từ chương 4 thì mình sẽ dừng up ở wattpad nhé, vẫn địa chỉ cũ, hẹn mọi người ở đó vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...