Một rống của hán tử kia, nhất thời làm chấn động đám người Lưu Tử Long.
Ngay cả Diệp Tịch Dao cũng đều bị tiếng hô thật lớn kia làm hoảng sợ.
Lập tức nhận ra người này là một trong những thành viên Thiết Giáp binh của Diệp gia, tên là Tần Khuê, là võ tu hoàng giai đỉnh kỳ, nghe nói là một trong mười cao thủ của sơ tuyển cổ mã lần này, so với Hình Hải còn lợi hại hơn!
Mà đợi sau khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt đám người Lưu Tử Long không khỏi khẽ biến sắc, nhưng tưởng tượng đến chỗ tốt mà Thẩm gia đã hứa hẹn, nhất thời cười lạnh một tiếng, nói:
"Họ Tần kia, nhưng thật ra khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ, vì một cái phế vật mà lại xuất đầu, ta cảm thấy ngươi lại có vài phần đáng thương."
"Ngươi cũng chỉ là một con chó được nuôi dưỡng, lão tử.."
Vốn Tần Khuê luôn chướng mắt Lưu Tử Long, vừa nghe lời này, nhất thời tức đến sùi bọt mép, linh khí cuồn cuộn, bàn tay tạo thành trảo hướng về phía Lưu Tử Long chụp tới..
Nhưng tại ngay lúc này, bỗng nhiên Diệp Tịch Dao ở phía sau ngăn lại.
"Dừng tay!"
"Đại tiểu thư.." Tần Khuê khó hiểu, trên tay dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Tịch Dao.
Nhưng Diệp Tịch Dao không có nói chuyện, trực tiếp bước ra từ phía sau của Tần Khuê, đi tới trước mặt của đám người Lưu Tử Long.
"
Đám người Lưu Tử Long vừa thấy Diệp Tịch Dao ngăn cản Tần Khuê, cho rằng Diệp Tịch Dao là đang sợ hãi.
Lập tức một bên không có ý tốt đánh giá dáng người uyển chuyển của Diệp Tịch Dao, một bên vui cười nói:
" Cái này là đúng rồi.
Thật không dám dấu diếm, tại hạ là thật tâm ngưỡng mộ Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư cần gì phải lạnh lùng như vậy, cự tuyệt người ngàn dặm..
"
" Ngươi tính là cái cộng hành gì? "
" Kỹ nữ thối, ngươi nói cái gì? Đã cho thể diện còn không biết xấu hổ, lão tử..
Ngạch! "
Ánh mắt đạm mạc của Diệp Tịch Dao lộ ra khinh thường cùng trào phúng.
Thần sắc bễ nghễ như vậy nhất thời làm cho sắc mặt đám người Lưu Tử Long đang tự cho là tốt đẹp liền cứng đờ, lập tức Lưu Tử Long giận giữ, nhưng còn chưa kịp nói, đã thấy trước mắt một bóng đen chợt lóe, ngực liền đau xót.
Cả người Lưu Tử Long liền giật mình, tiếp theo chậm rãi cúi đầu nhìn ngực của chính hắn, thế nhưng lại có một lỗ thủng.
Máu tươi từ lỗ thủng đó ồ ồ dâng ra, trong khoảnh khắc liền nhiễm đỏ một mảnh.
Y phục màu xanh, nháy mắt biến thành màu đỏ tươi chói mắt.
Lưu Tử Long chậm rãi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cô nương trước mắt, động tác tao nhã đang dùng một khăn lụa màu trắng chà lau máu trên cây trâm bạch ngọc..
" Ngươi..
"
Lưu Tử Long run giọng nói một chữ, tiếp theo thân hình cao gầy nhoáng lên một cái 'rầm' một tiếng, té ngã trên mặt đất.
Chỉ mở ra một đôi mắt to, đến chết cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó có thể tin.
Không biết khi nào, xung quanh đã sớm trở nên lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Tần Khuê cũng không khỏi trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Chỉ có Diệp Tịch Dao, vẫn như trước chà lau cây trâm bạch ngọc.
Chờ một mạch sau khi đã lau sạch sẽ cây trâm, mới cầm khăn lụa nhiễm đầy máu không chút lưu tình ném sang một bên, đem cây trâm lại một lần nữa cắm lên đầu, sau đó chuyển ánh mắt, giương giọng nói:
" Lưu Tử Long của Từ Châu, ở ngự hoa viên hoàng cung công khai nhục nhã thiên kim hầu phủ nhất phẩm, cả gan làm loạn, xem thường hoàng quyền, tội ác tày trời! Người tới, mang hắn ném ra khỏi hoàng cung, tránh làm bẩn nơi này, đắc tội Thánh Thượng.
"
Diệp Tịch Dao là thiên kim hầu phủ, mà Lưu Tử Long cho dù có một chút thực lực, nhưng bất quá cũng chỉ là một dân chúng tầm thường.
Hơn nữa dám ở trong hoàng cung đùa giỡn Diệp Tịch Dao, thật đúng là không đem hoàng tộc của Lê quốc đặt vào trong mắt.
Cho nên dù Diệp Tịch Dao có động thủ giết hắn, người khác cũng không tìm được chỗ sai để bắt tội.
Cho nên sau khi lời này của Diệp Tịch Dao rơi xuống, các tiểu thái giám ở chung quanh lập tức chạy tới đem thi thể của Lưu Tử Long mang đi.
Tiếp theo ánh mắt Diệp Tịch Dao liền chuyển, quét mắt về phía đám chó săn của Lưu Tử Long, nói:
" Hiện tại biết chính mình là thứ gì rồi chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...