Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư


Sợ hãi, chưa bao giờ tới nhanh và mãnh liệt như vậy!
Trong nháy mắt Thẩm Phi Yến giống như đang nhìn thấy quỷ, hai mắt trừng lớn, lớn tiếng thét chói tai, tiếc là cằm của nàng ta sớm đã bị Diệp Tịch Dao bẻ qua một bên, dù liều mạng giãy dụa, cũng chỉ có thể phát ra tiếng 'ô ô' 'a a'.
Âm thanh hoảng sợ kia mang theo tuyệt vọng, làm cho người ta sợ hãi lại, làm cho người ta tâm sinh ra thương hại.

Đáng tiếc tâm của Diệp Tịch Dao vốn đã lãnh, tay lại vung lên, liền đem kiếm đặt trên cái cổ trắng nõn của Thẩm Phi Yến.
Nháy mắt sắc mặt Thẩm Phi Yến cứng đờ, lập tức bắt đầu điên cuồng giãy dụa, ô ô ra tiếng, đáy mắt hoảng sợ mang theo sự cầu xin rõ ràng.


Thấy tình hình như vậy, nhất thời người của Thẩm gia ở dưới dài liền đứng lên.
"Diệp Tịch Dao, ngươi làm cái gì? Thả Đại tiểu thư ra!"
"Đúng! Thả Đại tiểu thư ra! Thẩm gia ta nhận thua là được chứ gì!"
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Diệp Tịch Dao, chỉ cần thả Đại tiểu thư, hết thảy sẽ xem như chưa có gì xảy ra!"
Người Thẩm gia đều lên tiếng, mà mọi người xung quanh lúc này, tuy có đồng tình đối với Thẩm Phi Yến, nhưng đại đa số mọi người còn không có quên hành vi ti tiện lúc trước của nàng ta, cùng với việc Thẩm Huy dám không để ý đến quy củ, lên đài đánh lén Diệp Tịch Dao, cho nên cuối cùng đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt!
Ở đây cũng không có ai là đứa ngốc, cho dù ở đại lục Lăng Vân thắng làm vua thua làm giặc, nhưng người ti tiện, tóm lại vẫn bị mọi người khinh thường!
Diệp Tịch Dao ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn đám người Thẩm gia đang lòng đầy căm phẫn phía dưới một cái, tiếp theo lộ ra một mạt cười lạnh.
"Hiện tại đã biết sợ hãi, biết hối hận? A, đáng tiếc, muộn!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao cầm cổ kiếm trong tay hướng về phía cổ Thẩm Phi Yến, trực tiếp cắt đứt một nửa, máu tươi ồ ồ mà ra, trong khoảnh khắc liền bị Trạm Phi hấp thụ không còn một mảnh!
Dưới đài, một mảnh yên tĩnh!
Mà Diệp Tịch Dao lúc này lại đem cổ kiếm trong tay thu về bên hông, tiếp theo đứng dậy nhìn về hướng người của Thẩm gia, lập tức nhấc chân chính là một cước, đem xác của Thẩm Phi Yến trực tiếp đá bay ra ngoài, vừa đúng lúc lại dừng ngay dưới chân của Thẩm Huy!
"Ngươi!"
Thẩm Huy giận dữ, 'đằng' một tiếng, từ vị trí đứng lên.


Có bài học lần trước, Diệp gia lúc này cũng phản ứng nhanh, lập tức đón đầu mà đứng lên, trợn mắt nhìn về một hướng.
Hai nhà Thẩm Diệp giằng co ngay tại chỗ! Mà Diệp Tịch Dao lại cất bước đến biên của Lăng Vân đài, từ trên cao nhìn xuống lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia cách đó không xa, nói:
"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.

Lão thất phu, ngươi nên nhớ kỹ, đây mới chỉ là bắt đầu!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao cũng không quản Thẩm Huy cùng người Thẩm gia có cái phản ứng gì, lập tức quay đầu nhìn về phía sứ giả Trương Vân Hải của Lăng Vân điện một mực trước sau không hé miệng, nói:
"Trương điện sử, ta kính người là trưởng bối, nhưng vãn bối thật ra có chuyện không hiểu được muốn hỏi..

Gia chủ Thẩm Huy của Thẩm gia, công khai ở sơ tuyển cổ mã đánh lén người tham gia tỷ thí, phải bị tội gì?

Mà thân là giám sát, lúc đầu Thẩm Huy ra tay đánh lén, ngươi không ngăn trơ; lần thứ hai tổ phụ ta phản kích, ngươi lại đứng ra bảo về, cho hỏi Trương sử điện, ngươi đây là đang bảo vệ cái gì?
Đừng nói với ta lấy đại cục làm trọng! Nếu như đây là đại cục thì trước đó hành vi của Thẩm gia cũng chính là đại cục! Cho nên, nếu hôm nay Trương sử điện không cho ta một cái công đạo, cho dù mất đi tư cách bước vào cổ mã phục tuyển, ta cũng muốn bẩm báo lên Lăng Vân điện, làm cho cả Lăng Vân điện phải cho Diệp Tịch Dao ta một cái công đạo!"
Âm thanh Diệp Tịch Dao vang lên hữu lực, chấn động tai của mọi người ở đây.

Dứt lời, lại trực tiếp tiến lên một bước, nhìn Trương Vân Hải, nói một câu cuối cùng:
"Dù có cả người có bị lóc xương lột da, ta cũng dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa! Trương sử điện, ta đây từ trước không sợ qua thứ gì!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui