Ngọc Nhị Trán


Lúc ăn cơm xong, Tống Vân Trân mang theo đứa nhỏ đi vào phòng cho bú sữa, Tô Nhị giúp đỡ cầm lấy khăn ướt đi theo.

Tống Vân Trân mặc áo ngực cho cho bà bầu là thuận tiện cho em bé bú sữa, không cần tháo xuống chỉ cần cởi nút ra là có thể mở một bên bầu ngực ra cho em bé bú.

Tống Vân Trân mở nút áo lộ ra một bên bầu ngực ôm đầu của Quả Quả hướng tới núm vú, em bé nhìn thấy núm vú thì tự động há miệng ngậm lấy miệng nhỏ hút hút ngon lành, một tay còn đỡ lấy bầu ngực nhìn đáng yêu vô cùng.

Tô Nhị nhìn đến mặt nhỏ phiếm hồng, này.

.

.

Áo ngực khá giống với loại Trương Trường Quân ép cô mang đều là thuận tiện để bú sữa, dì là để cho em bé bú sữa còn cô là cho cha dượng bú sữa.

Em bé Quả Quả thật là tham ăn, ăn hết sạch một bên Tống Vân Trân xoay đầu ôm bé lại ăn một bên khác.

Bầu vú vừa được ăn qua bại lộ trong không khí , đầu vú căng tròn dựng đứng vẫn còn hơi rỉ sữa, em bé thoả mãn hai tay quơ loạn tay nhỏ vô ý chạm tới núm vú, đem sữa xoa đầy toàn bộ vú.

"Tiểu gia hỏa muốn một mình ăn mảnh ăn , " Tống Vân Trân tự nói, thường ngày khi em bé bú sữa chồng ở một bên cạnh nhìn đến nóng mắt, nhịn không được dựa vào một bên ăn bầu vú khác, Quả Quả chớ nhìn hắn còn nhỏ thấy ba ba tranh sữa với mình miệng nhỏ thở phì phì khóc lên.


"Tê.

.

." Tống Vân Trân cảm thấy đầu vú đau xót, Quả Quả vừa có vài cái răng sữa một lần bú sữa không tự giác nhay nghiến, nhiều lúc làm mẹ đau.

Tô Nhị nhìn một màn tràn ngập tình thương của mẹ tâm tư lại không tự giác bay xa, Trương Trường Quân nói từ nhỏ hắn chưa được bú sữa, cô nhìn bộ dạng thỏa mãn của Quả Quả em bé có thể bú sữa thật rất hạnh phúc a những đứa trẻ khác đều có tuổi thơ ấu hạnh phúc hoàn chỉnh, cha dượng cô lại không có, có điểm đáng thương.

Tô Nhị phát hiện chính mình đang thương hại Trương Trường Quân, hoảng loạn sao có thể chứ cô vụng trộm nghĩ, Trương Trường Quân là một tên xấu xa không có đáng thương chút nào, hừ.

.

.

Liền.

.

.

.


Một chút đáng thương, đúng, liền một chút.

.

.

Em bé Quả Quả cũng không lạ giường đại khái là di truyền từ chị em Tống gia thói quen giấc ngủ tốt, buổi tối đến giờ liền ngoan ngoãn đi ngủ, thậm chí đều không cần dỗ ngủ uống sữa no nên liền một mình nằm trên giường, ngọn đèn ấm áp tầm mười phút sau liền tiến vào mộng đẹp.

Quả Quả nhu thuận đáng yêu làm tất cả mọi người đều yêu thích, Tô Nhị còn nhẹ nhàng đặc biệt ngồi ngắm em bé lúc đi ngủ, thật là quá đáng yêu ~

Sáng sớm hôm sau, Trương Trường Quân mang theo đại gia đình đi uống trà ăn điểm tâm sáng, uống xong Tống Nguyệt Trân cùng Tống Vân Trân đem Quả Quả giao cho hai cha con chăm sóc còn hai chị em thì đi spa làm đẹp .

Tô Nhị cùng Trương Trường Quân mang theo Quả Quả đẩy bộ ngắm cảnh dưới lầu.

Trương Trường Quân cảm thấy rất không thể tưởng tưởng nổi Tô Nhị cũng là một đứa bé không nghĩ tới đối với em bé nhỏ lại kiên nhẫn như vậy.Đi dạo một vòng, hai người mang theo Quả Quả trở về nhà.

Trở về nhà, Tô Nhị lấy ra đồ chơi chơi cùng Quả Quả, tiểu gia hỏa đang tập bò, nhìn đến món đồ chơi yêu thích liền bò nhanh tới , đi qua nắm lấy rồi ném đi vô cùng hài lòng cười khanh khách liên tục không ngừng,khuôn mặt trắng noãn thịt núng nính thêm hai lúm đồng tiền giống với Tô Nhị , Tô Nhị nhìn yêu thích không buông, cầm lấy hai tay nhê nha đùa giỡn.

Trương Trường Quân đang ngồi đọc tạp chí thấy một màn này tâm lý hừ một tiếng, sao hắn không được đãi ngộ tốt như này.

Bên này Tô Nhị đang vui vẻ chơi đùa cùng Quả Quả, hoàn toàn không biết người đàn ông đang cân nhắc làm thế nào để có thể tăng đãi ngộ trong lòng Tô Nhị, ít nhất không thể thua một tiểu gia hỏa như vậy.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận