May mà Trương Trường Quân chỉ nói những lời sắc tình, không có làm những hành động như vừa rồi, chỉ là ôm lấy cô hôn môi đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng hết hôn lại hít, trong lòng thích chí không biết có bao nhiêu sung sướng.
Trương Trường Quân thấy thời gian không sai biệt lắm, liền để Tô Nhị nghỉ ngơi đi tìm Tống Nguyệt Trân, vừa đi qua Tống Nguyệt Trân đã ở bên kia chờ, gặp hai cha con cô cười hỏi hắn ngâm bồn cảm giác như thế nào.
"Tốt lắm.
" Trương Trường Quân tiếu táo đáp, "Thật thoải mái, muốn ngày ngày đươc ngâm bồn như vậy một hồi.
" Tô Nhị không lên tiếng, luôn cảm thấy bố dượng ám chỉ thêm điều khác.
.
Ba người ở trong phòng nghỉ uống trà hoa rồi đi chợ mua đồ ăn mới trở về nhà.
Cơm trưa làm một nhà ba người mê mẩn , ba người cùng làm bánh trẻo, lấy rau cần thịt bò làm nhân, 3 món hai loại nhân đậu, gia vị là Trương Trường Quân nêm nếm tay nghề đến từ mẹ hắn, mùi vị không có điểm nào để chê, không thua kém gì đồ ăn ngoài tiệm.
Tống Nguyệt Trân nấu nước để hấp bánh trẻo, hắn nhân lúc đó làm hai chén tương để chấm.
Hai mâm bánh chẻo được đặt trên bàn, Trương Trường Quân trước gắp cho Tống Nguyệt Trân cùng Tô Nhị trước mấy cái, bánh trẻo thơm ngon Tô Nhị lại có chút không biết mùi vị, miễn cưỡng ăn một ít liền tránh về phòng mình.
Tống Nguyệt Trân đối với việc con gái khác thường cũng không phát hiện ra, Trương Trường Quân ngược lại thấy rõ nhưng hắn không nói gì, chung quy vẫn là muốn cho cô thời gian từ từ thích ứng.
Trong phòng Tô Nhị ghé vào trên giường đầu nhỏ rúc vào trong chăn, trong đầu hình ảnh ở bể tắm lần lượt kéo về một hồi lại nghĩ tới hình ảnh ấm áp của một nhà ba người, tâm tình như cáp treo phập phồng không chừng.
"Haizz.
.
.
" suy nghĩ lộn xộn không rõ ràng lắm, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
Tô Nhị không biết làm sao đối mặt với Trương Trường Quân còn có mẹ của mình, tâm lý luôn cảm thấy mình làm sai muốn xin lỗi mẹ.
Cô tâm lý không yên sợ hãi Trương Trường Quân lại làm những việc tương tự với mình.
Mấy ngày kế tiếp, Trương Trường Quân phát hiện Tô Nhị trốn tránh hắn cô cố ý trốn hắn, hắn ngược lại rất bình tĩnh vẫn giống như xưa vẫn dắt tay ôm như thường ngày, Tô Nhị lại cảnh giác như động vật nhỏ sợ bị ăn thịt không cho hai người cơ hội ở một chỗ, chỉ cần Tống Nguyệt Trân không ở cạnh cô liền trốn xa xa.
Ngày hôm đó Trương Trường Quân tan tầm sớm, Tống Nguyệt Trân còn chưa về nhà vừa vào cửa chỉ thấy Tô Nhị đang ngồi trên sofa chơi điện thoại.
Tô Nhị vốn đang thoải mái nghe được tiếng mở của liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Trường Quân, cô liền đứng ngồi không yên cúi đầu chào hỏi liền muốn tránh trở về phòng.
Trương Trường Quân thấy cô như thỏ con hoảng hốt tránh né thợ săn thì nở nụ cười, vật nhỏ này như con ốc sên có chút động tĩnh liền thụt vào vỏ lại cảnh giác vô cùng nhưng những cái này trong mắt hắn đều là vô dụng, cô gái nhỏ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện thực.
Lúc ăn cơm tối Trương Trường Quân làm vịt om bia, đừng nói, Trương Trường Quân mặc dù không có học qua trù nghệ gì nhưng phương diện nấu cơm cũng có chút thiên phú tay nghề nấu ăn của hắn so với người khác trên một bậc.
Thái hành gừng tỏi, thịt vịt cắt miếng vừa ăn để ráo, lên lửa cho hành gừng tỏi vào chảo đến khi dậy mùi thơm thì cho thịt vịt vào đảo cho thịt săn lại thì cho gia vị vào nấu 15 phút rồi cho thêm bia đậy nắp om cho đến lúc nước sắp cạn là được.
Trương Trường Quân lại làm thêm món rau trộn, nấu thêm món canh, đồ ăn đưa lên bàn Tống Nguyệt Trân cũng vừa về nhà.
Lúc ăn cơm Trương Trường Quân cố ý ngồi cạnh Tô Nhị, khuôn mặt non nớt của thiếu nữ xẹt qua tia khủng hoảng cơ hồ khống chế không nổi muốn chạy, Trương Trường Quân cười trộm nhìn vật nhỏ như chim sợ cành cong.
Có thể trốn sao ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...