Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Cảm giác tên trán có một chút lạnh lẽo, khi nãy vừa đâm trúng còn có chút đau đớn, nhưng chỉ một lát sau liền cảm thấy không còn đau như lúc nãy nữa.
Quả đào nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn ánh đen soi len mặt cậu, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, đôi mắt như mặc ngọc vẫn nhìn chăm chăm mình, trong mắt có chút khó hiểu cùng đau lòng, lỗ mũi cậu rất cao thẳng, môi hơi mỏng, cái trán trơn bóng bị mình đâm trúng có chút đỏ lên.
“anh này....anh còn đau không?” Quả đào nhỏ chỉ cằm của cậu nhỏ giọng hỏi.
“Hừ.” Thẩm Mặc Trần chỉ dùng giọng mũi hừ một cái trả lời cô nàng “Em rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy hả, trước đâm vô cửa, sau lại đâm vào cằm anh.”
“Em không nghĩ gì hết...” Quả đào nhỏ có chút xấu hổ mà cười cười, thật không thể nói ra chính mình do nhớ đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Triệu Tuyết cho xem, cho nên lời nói khiêu khích khi nãy của anh có chút giống như vậy đi, lại càng không thể nói là do mình nhìn trộm nên trong cổ áo anh đến thất thần....
Ai...kỳ thật là có một số chuyện không rõ sẽ tốt hơn là hiểu rõ hay sao...
không hiểu rõ, cô liền sẽ không cần lúc đối mặt với Thẩm Mặc Trần cảm thấy khẩn trương khó hiểu.
Nhưng cũng nói lại, tại sao Thẩm Mặc Trần khi đối mặt với mình lại không cảm thấy hồi hợp?
Quả đào nhỏ lại không nhận ra được mình vậy mà là đang nhìn Thẩm Mặc Trần đến phát ngốc.
Thẩm Mặc Trần nhìn ánh mắt qua đào nhỏ rõ ràng là không có thần, còn có biểu tình hồn phách đi du lịch kia nữa, nhíu nhíu mày, gia hỏa này lại bắt đầu suy nghĩ cái gì không biết.
Ngày hôm sau, quả đào nhỏ ôm một cái bánh bao trên trán đi học, thật sự đem Triệu Tuyết cùng Lăng Vân hoảng sợ.
“Đào Tử, làm sao thế này, chồng cậu dám bạo hành cậu hả?” Triệu Tuyết kéo tay quả đào nhỏ , đi lên, cẩn thận săm soi cái bánh bao của cô bạn, không nghĩ nhiều nói thẳng tuột.
Quả đào nhỏ ai oán nhìn Triệu Tuyết, nghĩ thầm còn không phải do tiểu thích cậu cho mình xem hại sao, người ta hiện tại đã không còn thuần khiết như xưa rồi, ô ô......
“Đào Tử cậu bị sao vậy?” Lăng Vân dịu dàng hỏi, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy đau lòng thương xót.
“không sao...Cái này... Là muỗi cắn.” Quả đào nhỏ nhìn hai người cười cười, chung quy là cũng khôngthể không xấu hổ mà nói mình tông vào cửa rồi lại tông vào Thẩm Mặc Trần nói ra.
“Muỗi?” Triệu Tuyết mở to hai mắt, vẻ mặt không tin được nhìn cô bạn nói “Này, còn chưa đến mùa hè đâu, muỗi ở đâu ra chứ, con muỗi xấu xí này to bao nhiêu mới có thể cắn sưng cái trán của cậu như vậy a!!”
“Ha ha...Ha ha..” Quả đào nhỏ xấu hổ cười, qua loa nói bừa “thì một con muỗi mùa đông đói bụng chứ sao, tương đối là hung tan...!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...