“Mẹ nuôi ơi, mẹ nói thử quan hệ giữa con và Thẩm Mặc Trần có thật sự là giống như anh em hay khôngạ?” Quả đào nhỏ mở to mắt đầy nghi vấn, trong lòng tràn đầy chờ đợi mà nhìn Nguyệt Vi, người khác nói cô chỉ tin một nửa, nhưng từ nhỏ đến lớn, mẹ nuôi chính là chưa bao giờ gạt cô dù một lần.
“Ừm...Cái này...” Nguyện Vi đảo vòng con ngươi, làm như nghĩ đến chuyện cũ, nói “Còn nói nữa, mẹ nhớ rõ khi nhỏ, lúc Trần Trần đến nhà con nhìn con, con thật sự không muốn Trần Trần đi, lúc ấy Trần Trần cũng hỏi mẹ, ông xã nhỏ là có ý gì, mẹ nuôi còn nhớ rõ là mẹ có nói với nó khi đó, chính là nghĩa như anh trai.”
Chỉ một câu đã đánh bay sự thật Đào Tử đang lạc đường, lại mượn chuyện cũ giải thích vì sao Đào Tử lại nhầm lẫn thành anh trai.
“A” Quả đào nhỏ cái hiểu cái không gật gật đầu “Đó cũng chính là nói con với anh ấy cũng giống như hai anh em?”
Lần này Nguyệt Vi không trả lời, mà là cười mỉm mỉn nhìn Đào Tử trong gương nói “Được rồi, nhìn xem nào, có phải con mang trang sức lên lại càng trở nên xinh đẹp hay không?”
Quả đào nhỏ nghe vậy liền nhìn vào gương, mái tóc dài đã được vấn lên, trên đầu còn mang thêm đồ trang sức khổng tước, trên trán điểm xuyết một viên đá quý màu xanh lam, kim cương được viền rãi rác xung quanh, dưới ánh mặt trời lấp lánh bảy màu, lại rất cân xứng cùng váy dài mềm mại, cả người nhìn qua thật sự giống như một nàng tiên khổng tước.
“Mau xuống dưới để Trần Trần xem đi con, ba mẹ con cùng ba nuôi giờ này cũng đã tan tầm, đợi mọi người về xem qua rồi hẳn thay đồ.”
“Dạ” Quả đào nhỏ ngoan ngoãn chạy xuống lầu vào phòng khác tìm Thẩm Mặc Trần.
“Thế nào? Có đẹp không ạ?” Quả đào nhỏ cười hì hì đứng trước mặt Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn cậu.
Thẳm Mặc Trần ngẩng đầu, đôi mắt liền nhảy lên kinh diễm, váy trắng dài này thật sự nâng cao khí chất người mặc, đem làn da trắng nõn như ngọc của quả đào nhỏ tăng thêm phần trong suốt tinh khiết, hơn nữa một năm này quả đào nhỏ cũng đã cao lên không ít, váy dài được cắt may vừa người bao trọn lấy vóc dáng thon dài của cô nàng, càng làm tăng thêm vẻ mềm mại hấp dẫn của cô.
Có điều kinh diễm cũng trong nháy mắt, Thẩm Mặc Trần coi như không có gì quay đầu sang chỗ khác, giọng điệu bình thường nhạt nhẽo phun ra hai chữ “Tạm được.”
“A?” Trái tim nhỏ bé của quả đào ngốc đã bị tổn thương, cô cảm thấy khá xinh đẹp mà, sao Thẩm Mặc Trần một chút cũng không nhìn ra.
Ngày hôm sau, sau khi đưa quả đào nhỏ đến trường liền xoay người tạo khoảng cách với Đào Tử, vẻ mặt không cảm xúc mà nhìn cô nàng nói “Đào Tử, buôi rchieeuf tan học, em tự ngồi xe bus về nhà đi.”
“A? Vì sao á?” Quả đào nhỏ nhìn cậu đầy kì quái.
“Hừ, xe của anh chỉ chở vợ nhà anh thôi, không chở theo em gái.” Thẩm Mặc Trần nhìn cũng khôngnhìn bé ngốc một cái, thẳng tưng ném xuống một câu, liền xoay người đi đến nhà giữ xe trong trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...