Quả đào nhỏ phát hiện, bản thân mình có trốn cỡ nào cũng không trốn được nụ hôn ấm áp của anh, dưới sự giận dữ, cô dứt khoát chuyển thủ thành công, hai tay mảnh khảnh liền ôm chặt lấy eo của Thẩm Mặc Trần, đầu lưỡi nhỏ bé trơn trợt đối đầu cùng môi lưỡi Thẩm Mặc Trần.
Thẩm Mặc Trần thật ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó khóe môi liền hiện lên chút tươi cười, chuyển thủ thành công? Nhưng thật sự là cơ hội khó có được.
Tuy rằng quả đào nhỏ đảo khách thành chủ thắng lợi nhưng mà bản thân lại cảm thấy hô hấp ngày càng dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh, sức lực nơi chân gần như sắp mất hết, nếu không phải bản thân đã sớm ôm chặt lấy eo Thẩm Mặc Trần, không chừng đã mền nhũm ngã dưới đất rồi.
Tại sao lại như vậy chứ, quả đào bé nhỏ âm thầm ảo não.
Thẩm Mặc Trần rốt cuộc cũng nhẹ nhàng đẩy Đào Tử ra, nhẹ nhàng ngăn cản đòn phản công không có chút sức lực nào của cô.
Quả đào bé nhỏ không còn sức để dùng chỉ đành tựa vào lồng ngực của Thẩm Mặc Trần cố gắng mà hít thở, điều chỉnh nhịp đập của trái tim như đang muốn bay ra khỏi lồng ngực của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc Trần, vẫn đang một bộ dạng trầm ổn bình thường như cũ, chỉ là hơi thở có gấp gáp, quả đào nhỏ chỉ đem đầu chôn vùi vào ngực cậu, đang có chút giận dỗi nghĩ ngợi chẳng lẽ anh trai nào cũng đối xử với em gái như thế này sao, lại không nghĩ tới nghe được nhịp tim đập loạn như trống của cậu.
Quả đào nhỏ ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt ngập nước như đang chìm trong sương mù của cô lúc này nhìn qua hết sức mê người, môi hồng khẽ mở, dường như có điều muốn hỏi.
Thẩm Mặc Trần nhìn cô nàng nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra được cái gì, không biết vì sao, lửa giận vừa mới dịu xuống trong chớp mắt lại bùng lên, cậu nhìn quả đào nhỏ một cái, dùng sức đem tay xinh xắn của cô nàng đang ôm eo mình bỏ ra, sau đó quay đầu, trực tiếp đi ra khỏi nhà xe, chỉ để lại một tiếng ‘hừ’ tan vào không khí.
Này? Này? Sao anh lại đi?
Quả đào ngốc đứng tại chỗ, có chút ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của Thẩm Mặc Trần dần biến mất cuối nhà xe, câu hỏi của cô còn chưa ra khỏi miệng mà...
Chờ đến khi hơi thở cùng nhịp đập trái tim trở lại bình thường, quả đào nhỏ rốt cuộc cũng từ từ đi đến cửa lớn nhà Thẩm Mặc Trần.
“Đào Tử, con đến rồi à?” Nguyệt Vi cười tươi rói mở cửa cho cô bé, sau đó có chút tức giận nhìn con trai im như hến đang ngồi ở sô pha “Vừa rồi hỏi con, Đào Tử ở đâu con không nói, bây giờ Đào Tử đến con cũng không thèm đón con bé, thằng nhóc con, con định tạo phản hả?”
Thẩm Mặc Trần nghe vậy, chỉ hơi ngẩng đầu lên, chỉ liếc sơ quả đào nhỏ một cái rồi lại tiếp tục im lặng.
Quả đào nhỏ nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà để xe khi nãy, trên mặt không khỏi ửng hồng, chỉ là không lộ rõ, nhìn qua hình như là anh ấy đang tức giận chuyện gì đó.
“Được rồi, đừng để ý nó nữa, thành nhãi này tính khí xấu xa trỗi dậy cũng đâu phải một hai lần.” Nguyệt Vi trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó xoay đầu nhìn Đào Tử cười ngọt ngào “Mẹ nuôi hôm nay đã đi lấy trang phục biểu diễn của con đem về rồi, con nhanh đi thay ra để mẹ nuôi nhìn cái nào.”
“Dạ.” Đào Tử gật đầu, liền đi theo Nguyệt Vi đi vào phòng ngủ.
Đó là một chiếc váy lụa thuần trắng tinh khiết, làn váy vừa dài vừa rộng, nhưng rất mềm mại, bên trêncòn dùng chỉ màu xanh lam thêu thành một chiếc đuôi khổng tước, đang được trãi trên giường cũng có thể làm chói mắt người nhìn.
“Mau thay xem nào.” Nguyệt Vi với vẻ mặt mong chờ nhìn về Đào Tử, “Người làm chiếc váy này là mộtngười có tuổi nhưng rất nổi tiếng, nghe nói trước kia cũng đã làm váy cho Dương lão sư đó.”
“Dạ.” Đào Tử gật đầu, sau một hồi đã thay xong váy, đi đến trước gương toàn thân mà nhìn nhìn, chỉ thấy bóng người trong gương, dáng người nhờ vào chiếc váy mà tôn lên được chiều cao, lại ôm chặt lấy vòng eo nho nhỏ mềm mại như liễu, làn váy dài vừa che khuất mắt cá nhưng không kéo dài trên đất, nương theo đi lại của Đào Tử làm những hạt đá đính trên váy lung linh lấp lánh, mái tóc đen nhánh dài mượt của cô còn rũ sau lưng, khuôn mặt trắng nõn vì chuyện khi nãy còn lưu lại chút điểm hồng hồng, đôi mắt to tròn hơi nước còn chưa tan biến hết, cứ nhìn người với cảm giác mông lung, giống như hoa trong nước, trăng trong gương, mang theo chút không chân thật mà lại đầy xinh đẹp dụ hoặc, đôi môi nhỏ hồng hồng hơi mở, cùng chiếc cằm thanh tú.
“Đào Tử nhà chúng ta thật xinh đẹp.” Nguyệt Vi cười tươi mà khen cô bé, sau đó liền đem Đào Tử ngồi đối diện với gương, còn mình thì đứng phía sau cô bé, giúp cô bé làm một kiểu tóc, rồi suy nghĩ lấy trang sức nào để phối.
“Đào Tử với Trần Trần cãi nhau à?” Nguyệt Vi vừa chải mái tóc dài của cô bé vừa hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...