Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Đào Tử thật muốn囧, trong lòng yên lặng tự nhủ thật ra với động tác cơ bản tớ tập luyện cũng khôngđến nỗi tệ mà thôi.
Lần đầu tiên sau khi luyện tập, Triệu Tuyết nhìn độ phối hợp của hai bạn mình mà thật rất vừa lòng, vẻ mặt vui vẻ nhìn hai người nói “ Đây tuyệt đối là biễu diễn chuyên nghiệp, lần biểu diễn này, lớp chúng ta khẳng định có thể lấy giả nhất rồi!”
Đào Tử cười haha không dám nói thêm.
Nhưng Lăng Vân lại mang vẻ mặt hiền lành cười cười nhìn cô, nói “Lấy giải nhất là cần thiết.”
Ba người họ vui vẻ trò chuyện lại nhìn thấy Thẩm Mặc Trần đi đến.
Đào Tử nhìn thấy cậu, liền nhanh chạy đến trước mặt, vẻ mặt sáng lạn, tươi cười nói “anh học xong rồi ạ?”
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần không nói không rằng nắm lấy tay quả đào nhỏ nhà mình, nhìn đến hai người đứng sau lưng cô nàng gật đầu một cái, xem như chào hỏi, liền trực tiếp nắm tay cô đi thẳng đến nhà để xe, trầm giọng nói “Sáng nay mẹ nghe được em sẽ biểu diễn ‘đôi cánh khổng tước’ vẻ mặt đầy hưng phấn đi ra ngoài, nói là đi may trang phục biểu diễn cho em, buổi tối sau khi tan học về mẹ sẽ lấy cho em thử, chúng ta nhanh về nhà đi.”
“thật không ạ?” Quả đào nhỏ lập tức vui mừng khôn xiết, vốn còn đang cho rằng, trang phục biểu diễn chính là đi thuê lại bên ngoài, không nghĩ là mẹ nuôi đã chuẩn bị thật tốt cho mình, lập tức nhì Triệu Tuyết và Lăng Vân ở phía sau, vẫy vẫy tay nói “Tớ về trước, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp.” Triệu Tuyết gật đầu cười với cô.
Mà Lăng Vân tươi cười lại cứng nơi khóe miệng, trơ mắt mà nhìn Đào Tử tay trong tay cùng Thẩm Mặc Trần, dần biến mất trước mặt mình, trong lòng tự an ủi, quan hệ bọn họ là như anh em, Đào Tử còn chưa nhận ra tình cảm của mình đối với Thẩm Mặc Trần.
“Đúng rồi, anh làm cách nào có thể mượn được chìa khóa phòng nhạc vậy, em nghe Tiểu Tuyết nói, thầy giáo nọ tính tình khó lắm, nhiều bạn học đến mượn chìa khóa phòng nhạc đều không được.”
Đào Tử ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, liền nhớ đến lời Triệu Tuyết nói hôm nay, không khỏi tò mò hỏi.
“À...” Thẩm Mặc Trần không chút để ý, qua loa nói “thì anh thẳng đến trước mặt thầy ấy, rồi nói với thầy là anh muốn mượn phòng nhạc dùng một tháng.”
“Đơn giản như vậy á?” Quả đào nhỏ có chút không tin, nếu chỉ đơn giản như vậy, vậy vì sao mấy người bạn học kia lại mượn không được.
“Đúng vậy.”Thẩm Mặc Trần gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...