Hôm nay sau khi tan học, Lăng Vân cùng Triệu Tuyết liền bị Đào Tử lôi kéo chạy thẳng đến phòng nhạc, nói muốn luyện tập.
Lăng Vân mang vẻ mặt đầy tò mò nhìn Đào Tử nói “ Đào Tử, không phải cậu không được khỏe sao? không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”
Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử liền nổi chút đỏ hồng khó thấy được, nắm cánh tay Triệu Tuyết có chút chặt, nói “không sao rồi, tớ cũng khỏe lại rồi.”
Triệu Tuyết quay đầu nhìn cô với ánh mắt trong lòng hiểu rõ, che miệng cười trộm “Yên tâm đi, thân thể Đào Tử khỏe như trâu, chút bệnh vặt như thế, hai ba ngày là khỏi rồi.”
Đào Tử bất đắc dĩ đưa tay đấm bạn một cái, giả vờ tức giận nói “Tớ giống trâu chỗ nào hả?”
“Ai da, cậu không giống trâu, cậu giống khổng tức, ha ha!” Triệu Tuyết vui sướng khi người gặp họa mà cười vừa tránh né cái đấm của cô bạn.
Lăng Vân cười nhìn hai cô bạn trêu đùa nhau.
đi đến phòng học nhạc, Lăng Vân trực tiếp ném cặp sách ngay bục giảng, xoắn tay áo lên, ngay ngắn ngồi trước đàn dương cầm.
Đào Tử cùng Triệu Tuyết ngưng đùa giỡn, vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Vân.
Chỉ thấy hai mắt cậu khép hờ, hít sâu một hơi, sau đó đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên phím đàn đen trắng ưu nhã bấm từng nhịp.
Tiếng đàn ưu nhã mà nhẹ nhàng chầm chậm vang lên, giống như gió nhẹ qua khe núi, mang theo hơi thở thơm ngọt của cỏ xanh, quanh quần bên người, lại như những áng mây trôi nổi tự do trên bầu trời xanh thẩm, lười biếng mà tùy ý, âm thanh du dương uyển chuyển, giống như mặt trời trên đầu, tùy ý chạy trốn vào trong lòng biển cả, thấm sâu vào tim, chấn động tâm hồn.
Từ ngày bọn họ quyết định múa ‘đôi cánh khổng tước’, Lăng Vân mỗi ngày sau khi tan học về nhà liền luyện đàn, mấy ngày trôi qua đã thuần thục như mây bay nước chảy, quen tay mà đàn thành khúc.
Khúc nhạc kết thúc, Triệu Tuyết cùng Đào Tử còn đang đắm chìm vào tiếng nhạc trầm bổng đó, hồi lâu cũng mới kéo tinh thần về.
“Lăng Vân, tớ cảm thấy lấy tiêu chuẩn của cậu, đều có thể lên sân khấu độc tấu được rồi, tuyệt đối sẽlàm khán giả bên dưới kinh diễm đi.” Đào Tử mở to mắt long lanh, nhìn Lăng Vân đang ngồi trước cây đàn, cậu ấy cũng mặc đồng phục áo sơ mi trắng, dưới ánh hoàng hôn bên ngoài phòng nhạc, vàng vọt chiếu thẳng lên làn da trắng nõn, làm cho cậu cũng giống như mặt trời nhỏ ấm áp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhấp nháy làm người khó đoán được cảm xúc, giống như ngày xuân hoa đào nở rộ, như mưa mùa hè, như gió se lạnh vào thu, lại như tuyết lạnh mùa đông, có quá nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, vậy làm cho người nhìn không thể thấu được.
trên khóe miệng Lăng Vân gợi lên một nụ cười, nhìn Đào Tử nói “Tớ chỉ là đệm nhạc cho cậu, cậu đừng hòng nghĩ lâm trận chạy trốn nhé.”
“Cái này cậu cũng nhìn ra à.” Đào Tử tinh nghịch thè lười, nhìn qua Triệu Tuyết bên cạnh, cười nói “Với trình độ vũ độ của tớ như vậy, cùng với tiếng đàn của Lăng Vân, có thể nào kéo cấp bậc của cậu ấy hay không ?”
“sẽ không đâu.” Triệu Tuyết cười tủm tỉm nhìn bạn mình. An ủi nói “Có tiếng đàn của Lăng Vân, thì cho dù cậu có múa thành gà con mổ thóc, họ cũng nghĩ là công chúa khổng tước á.”
Được rồi, Đào Tử chỉ có thể căng da đầu mà chiến thôi.
Cẩn thận nhớ lại ‘đôi cánh khổng tước’ mới xem trên TV, lại thêm mấy ngày nay nghiềm ngẫm video Thẩm Mặc Trần tìm trên mạng tìm cho mình tham khảo, Đào Tử liền làm mấy động tác khởi động cho nóng người, sau phối hợp với tiếng đàn của Lăng Vân, nửa nghiêm túc, nửa tùy ý mà múa, khi động tác cuối cùng kết thúc, liền như tư thế nâng váy khổng tước bước lên sân khấu, làm ra một tư thế mở màn, một chân đứng thẳng, chân còn lại nâng từ sau nâng lên, qua đỉnh đầy, tạo thành một chú chim xinh đẹp.
Triệu Tuyết không khỏi ngây người.
Cuối cùng cũng liên tục vỗ vai Đào Tử khen nức nở “Trình độ của cậu như vậy còn dám nói là chỉ nghiệp dư, động tác tiêu chuẩn như vậy, ngay cả diễn viên múa chuyên nghiệp cũng không thể mở miệng chê được.”
Lăng Vân cũng là rất kinh ngạc, gật đầu, rất đồng ý với lời của Triệu Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...