Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Ánh mắt Thẩm Mặc Trần, xuyên qua người Đào Tử, trong lúc vô tình thấy trong lớp học có người vẫn đang nhìn chăm chăm vào quả đào nhỏ nhà mình, người kia ngay lúc mình đến gần cô ngốc đã nhịn không được nắm chặt hai tay thành quyền.

Khóe miệng Thẩm Mặc Trần như có như không nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh thăm thẳm hiện lên mộttia cảm xúc không dễ nhìn ra được.

“anh về lớp học đây.” Ném lại một câu, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Quả đào nhỏ ngơ ngác đứng sững tại chỗ, thẳng đến khi bóng dáng cậu biến mất nơi ngã rẽ hành lang, mới siết chặt chìa khóa trong tay, đi vào lớp.

“Đào Tử, cậu sao vậy? sao lại bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?” Triệu Tuyết nhìn Đào Tử đi về chỗ ngồi, lại không nói một câu, chỉ là nhìn mặt bàn đến phát ngốc, không khỏi tò mò hỏi.


“Tiểu Tuyết…” Đào Tử quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn cô bạn nói “Làm sao bây giờ, vừa rồi khi đột nhiên Thẩm Mặc Trần đến gần mình, tim của mình đập rất nhanh, như vậy có phải nói là tớ thích anhấy?”

“Cái này….” Triệu Tuyế còn chưa kịp trả lời, Lăng Vân liền nhướn đôi mắt đẹp, sóng mắt đảo vòng nhìn quả đào, mỉm cười nói “Dưới tình huống này nhịp tim thay đổi đập nhanh cũng là chuyện thường.”

“thật không?” Đào Tử nửa tin nửa không nhìn Lăng Vân.

“thật.” Lăng Vân cười nhạt, đột nhiên đưa mặt mình đến trước mặt Đào Tử.

Đào Tử nhìn gương mặt Lăng Vân bỗng nhiên ập đến, hoảng sợ, cả người thiếu chút nữa té ngửa ra phía sau, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, hoảng sợ hỏi “Cậu làm gì vậy, sao lại đột ngột đến gần như thế?”

“Cậu thấy chưa.” Lăng Vân bất đắc dĩ buông tay, cười tủm nhìn Đào Tử, dịu dàng nói “ Vừa rồi tớ đột ngột đến gần cậu, có phải cậu cũng hoảng sợ, sau đó tim đập nhanh hơn hay không?”

Đào Tử vuốt ve trái tim nhỏ bé không chịu nỗi hoảng sợ của mình, gật gật đầu.


“Cho nên mới nói. Bất cứ ai đột nhiên đến gần cậu, cũng sẽ tạo ra hoảng sợ, sau đó tim liền thay đổi đập nhanh hơn.” Giọng điệu Lăng Vân rất bình thản mà nhẹ nhàng giống như đang đơn giản chỉ nóichuyện dự báo thời tiết.

“À…” Đào Tử do dự gật đầu.

thì ra là khi nãy, Thẩm Mặc Trần đến gần, cho nên mình mới nghĩ anh ấy sẽ hôn mình, nhưng mà thậtra anh ấy đến gần nên mình hoảng sợ.

Đào Tử suy tư, vẫn không đem lời này nói ra.

“Đào Tử, chồng cậu đến đưa chìa khóa để làm gì?” Triệu Tuyết kì lạ nhìn hai người, quyết định đem cái đề tài không liên quan này ra để nói, dù sao cô cũng kiên quyết ghép đôi Đào Tử và Thẩm Mặc Trần, ai cũng đừng nghĩ đem hai người bọn bẻ thành anh em, mà dù cho họ có là anh em đi nữa, cô cũng muốn đem họ bẻ thành cấm kỵ chi luyến, hừ!


“A, đúng rồi.” ĐàoTử mang chìa khóa trong tay khoe với Triệu Tuyết cùng Lăng Vân, cười tủm tỉm nói“anh ấy giúp chúng ta mược chìa khóa phòng nhạc rồi, như vậy chúng ta mỗi ngày tan học liền có thể đến phòng nhạc tập múa.”

“Oa. Chồng cậu thật tốt.” Triệu Tuyết với vẻ mặt hâm mộ nhìn Đào Tử, “mỗi ngày đưa đón cậu đi học còn chưa nói, còn giúp cậu đi mượn chìa khóa chỗ giáo viên dạy nhạc, giáo viên đó thật có khó tính, trước đây đã có bao nhiêu bạn học muốn đến đó luyện tập, đi mượn chìa khóa, giáo viên đó còn khôngcho mượn đó.”

“thật hả?” Đào Tử có chút nghi hoặc nhìn Triệu Tuyết, Thẩm Mặc Trần hình như rất đơn giản liền mượn được chìa khóa.

Lăng Vân nhìn chìa khóa trên tay Đào Tử, nhẹ thở một hơi gần như không ai nghe thấy, một tay chống cằm, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người Đào Tử không rời, vốn nghĩ sẽ cho cô bạn xem một thứ, bây giờ liền không có cơ hội….Lại nhớ đến ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn mình của Thẩm Mặc Trần, tâm trạng Lăng Vân càng cảm thấy không khá lên được, làm đối thủ với người như vậy, mình thật sự có chút phần thắng nào không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui