Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

“Ách…… Tô đào…… Năm một lớp hai……” Đảo Tử có chút hồi hộp, tay nắm chặt lấy góc áo Thẩm Mặc Trần không buông.

Tất nhiên là ánh mắt Sư Thái sao có thể bỏ qua được màn này, chỉ nheo mắt nhìn cô bé “Học sinh mới? Buổi sáng vừa mới khai giảng đón chào học sinh mới, không phải đã nói là rường học lấy chuyện học tập làm chuyện chính hay sao? Chủ nhiệm lớp em là ai?

“Thầy Triệu Quảng…” Giọng của Đào Tử bé như tiếng mũi kêu.

“Thầy Triệu?” Diệp Tuyệt Sư Thái nghĩ nghĩ, hai mắt sáng ngời có thần nhìn hai bạn nhỏ “Thầy Triệu thìcô biết, thường ngày anh ta quá hiền lành, đối với những hành vi này của học sinh đôi khi cũng khônghỏi đến, nhưng mà cô đây thì không giống như thế, nếu hôm nay bị cô bắt được hai đứa, vậy thì ngày mài cô mời ba mẹ các em đến văn phòng gặp cô một lần.”

“A?” Đào Tử có chút ngoài ý muốn nhìn cô giáo.


Thẩm Mặc Trần không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ bình tĩnh như thường.

“A cái gì mà a? yêu sớm cần phải bóp chết từ hạt mần.” Diệp Tuyệt Sư Thái hung hăng trợn mắt liếc hai bạn nhỏ, nhìn Thẩm Mặc Trần nói “ Em cũng mời ba mẹ đi theo, đừng nghĩ rằng em là người học đứng đầu khối thì cô sẽ vờ như không thấy, cũng bởi vì em là người ưu tú cho nên ở điểm này cần phải chú ý hơn, hai đứa còn nhỏ, nói chuyện yêu đương sẽ phân tâm đến lúc đó lại không còn đầu óc để học tập, các em không phải làm ba mẹ mình thất vọng sao?”

“đã biết.” Thẩm Mặc Trần bắt đầu có chút không kiên nhẫn “Ngày mai đúng giờ ba em sẽ đến văn phòng gặp cô, bây giờ chúng em xin đi trước.”

“…..” Diệp Tuyệt Sư Thái còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mặc Trần đã túm lấy Đào Tử đang hóa đá tại chỗ trực đi rời đi.

“Bây giờ chỉ là đứa trẻ!!!” cô bất đắc dĩ thở dài, thường ngày cũng nghe được thật ra Thẩm Mặc Trần rất khó gần, không nghĩ tới lại là đứa trẻ có cá tính như vậy, buổi sáng nhìn cậu đọc diễn văn, bộ dạng như gió xuân thổi vào mặt thì ra lại ngầm lạnh lùng như vậy.


Đào Tử trong lòng sợ hãi mà đi theo Thẩm Mặc Trần, căn bản không biết được sau khi họ rời đi, toàn bộ khối lớp hai đều như nổ tung, Thẩm Mặc Trần có bạn gái, hơn nữa còn bị Diệp Tuyệt Sư Thái bắt được, giống như gió xuân thổi vào đồng hoang, thổi bay toàn khối….

“Chồng ơi, làm sao bây giờ?” Đào Tử rưng rưng chực khóc nhìn Thẩm Mặc Trần, hôm qua sau khi ba đến báo danh cho cô xong liền đi công tác, mẹ thì mấy ngày trước đã không có ở nhà, bây giờ chỉ có mình cô ở nhà, cơm chiều thì vẫn đến nhà Thẩm Mặc Trần cùng ăn, cũng may phòng khách hai nhà thông nhau, qua lại bất quá chỉ tốn chút công sức mở cửa.

“Làm sao bây giờ cái gì?” Thẩm Mặc Trần đang ngồi trên bàn học, đang làm bài tập toán.

“thì chuyện mời ba mẹ lên trường đó, nhưng ba mẹ em đều không có ở nhà.” Đào Tử bẻ bẻ ngón tay, đáng thương nói.

“À.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như thường gật đầu, sau đó liền tiếp tục làm bài tập, hoàn toàn không có ý nói chuyện nữa.

“Này, anh quan tâm em một chút đi, nếu không phải anh bảo em hôm nay tan học thì đến lớp anh chờ anh cùng về, chúng ta cũng sẽ không bị Diệp Tuyệt Sư Thái gì đó bắt được a..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui