“Ơ, Đào Tử đâu?” Giáo sư Thẩm còn chưa biết vai diễn của Đào Tử là một cái cây a... Mở to hai mắt tìm kiếm trong nhóm bé thiên nga, nhưng tìm đến tìm lui cũng không thấy bóng dáng Đào Tử đâu.
“Đúng vây, sao lại không thấy Đào Tử?” Nguyệt Vi cũng là vô cùng buồn bực cô nhớ rõ ràng con trai cũng có nói qua Đào Tử cùng các bé khác tham gia tiết mục Hồ Thiên Nga, nhưng mà lại không nói cho họ biết vai diễn của bé, chỉ nói đến lúc đó sẽ để họ mở to mắt mà tìm.
Vợ chồng giáo sư Thẩm tìn khắp một vòng trên sân khấu, thật cũng không tìn được bóng dáng Đào Tử, liền đưa ánh mắt muốn biết về phía ba mẹ Tô.
Chỉ là ba mẹ Tô cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên là họ cũng không nhìn thấy Đào Tử.
“Chẳng lẽ trong tiết mục này Đào Tử không tham gia?” ba Tô gãi gãi đầu, nói ra suy nghĩ của mình.
“không đâu, Đào Tử nói cho Trần Trần biết là bé sẽ cùng các bạn diễn tiết mục Hồ Thiên Nga. “ Giáo sư Thẩm rất là khẳng định nói với họ, không phải là không có Đào Tử, chỉ là bọn họ không nhìn thấy mà thôi.”Lại nhìn kỹ một chút, mấy bé diễn viên chưa lên sân khấu hết đâu.”
“Ừ” Lúc này bốn người họ mở to mắt, nhìn chăm chăm từng bé một trên sân khấu, ngay cả ruồi muỗi cũng không tha, vậy nhưng cũng không tìm được.
Hồ Thiên Nga kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Các bé diễn viên múa xếp thành một hàng, nhìn dưới khán đài khom lưng chào.
Liên ngay lúc này, dưới sân khấu, mọi người mới nhận ra, cây thông Noel vẫn luôn đứng ở phía sau làm bối cảnh, vậy mà cứ lắc lư lảo đảo mà đi đến phía trước. Sau đó rất vụng về làm động tác khom lưng chào khán giả.
“Ha ha ha..” Dưới sân khấu, lập tức vang lên tiếng cười.
“thì ra là cái cây đó do một bé đóng diễn a.”
“Ha ha, thật đáng yêu quá, nhìn cây thông Noel thật bụ bẩm.”
“Nhìn kìa, giữa mấy lá cây, còn có một gương mắt tròn nhỏ đáng yêu quá đi.”
“Đúng, đúng, thật là không dễ dàng đâu.”
Ở dưới sân khấu là một mảnh vui vẻ, trên sân khấu nhóm múa đã chào kết thú, dựa theo thứ tự rời đi.
Mc lại tiếp tục lên sân khấu giới thiệu chương trình.
Mẹ Tô quay đầu định nói chuyện với Nguyệt Vi, lại thấy chỗ ngồi bên cạnh đã trống tự khi nào.
“A, mẹ Trần Trần đâu rồi?” Mẹ Tô nhìn giáo sư Thẩm hỏi.
“không biết nữa, có khi đã đi vệ sinh rồi.” Giáo sư Thaame nhìn quanh một chút, vừa rồi anh chỉ lo nhìn Đào Tử trong bộ dạng cây thông Noel chào kết thúc, cười đến eo muốn gãy, căn bản là không chú ý đến Nguyệt Vi rời đi từ lúc nào.
Tiết mục thứ hia bắt đầu, đó là nhóm nhạc hợp tấu khúc ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ.”
Vào lúc giữa tiết mục hợp tấu, Nguyệt Vi cười hì hì quay lại.
“Mẹ Trần Trần, cô đi đâu vậy?” Lúc này cả phòng đều tắt hết đèn, Mẹ Tô nhìn thấy cô đang lay hoay tìm chỗ, nhỏ giọng gọi cô một tiếng.
Nguyệt Vi nghe được giọng cô, vẻ mạng sáng lạn tươi cười đi đến, mới vừa ngồi xuống, liền gấp khôngchờ được lấy máy ảnh kỹ thuật số trong tay, giống như dâng báu vật đưa cho mẹ Tô, nhỏ giọng nói”Mau xem đi, hồi nãy tôi đi vào hậu trường, nhân lúc Đào Tử chưa thay trang phục, liền chụp ảnh cho hai đứa nhỏ.”
Mẹ Tô nhanh đem đầu ghé lại, nhìn màn hình.
Khung cảnh là phía sau sân khấu, Đào Tử đóng giả một cây thông Noel chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn tươi cười, hi hi nhìn màn hình, bên cạnh bé là Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt không cảm xúc, thậm chí có chút ghét bỏ,có chút nghiêng mình né tránh Đào Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...