Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Quả đào ba thập phần buồn bực mà một lần nữa nằm hồi trên giường, lải nhải: “Này thói quen đều là từ tiểu dưỡng thành, lớn nhưng như thế nào hảo.”

“Lớn rồi nói sau.” Mẹ bé thật ra không chút nào lo lắng, “Dù sao Trần Trần cũng là con rể chúng ta.”

“Sinh, gian nan khổ cưc. Chết, được an vui! Ai biết sau này nó có phải con rể chúng ta hay không? Ngộ nhỡ nó coi trọng con giá nhà khác cùng người ta cao bay xa chạy?”

“Ai nha, sẽ không, anh đừng nhìn nó thường ngày như vậy, thái độ xa cách với Đào Tử, thật ra trong lòng nó so với người khác rát là quan tâm Đào Tử, chỉ là không biểu hiện thôi.” Mẹ Đào Tử ngáp mộtcái, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Nhưng cũng không thể không ngừa phòng” Ba bé tiếp tục nghiêm túc nói cho rỏ ràng.

“Ừm...Ừm...” Trả lời anh cũng là tiếng thở đều đều của vợ mình.

Đào Tử đến lớp múa áo danh, giáp viên dạy múa là một cô giáo rất xinh đẹp, đầu tóc dài đen nhánh được búi thành một kiểu thật xinh đẹp, làn da trắng, đôi mắt to, dáng đi cũng thật mang khí chất mềm maj vô cùng đặc biệt.


Lớp múa đều thích cô giáo, đều thân thiết gọi cô là chị xinh đẹp.

Chị xinh đẹp vào tiết học đầu tiên, liếc mắt liền coi trọng Đào Tử.

Vì sao ư?

Bởi vì Đào Tử mũm mĩm, làn da trắng hồng, khuôn mặt mượt mà, thật sự như quả mật đào đầy nước ngon miệng.

Chính là do không có Thẩm Mặc Trần không ở bên cạnh, Đào Tử liền hiện nguyên hình tiểu bá vương, ô cùng hoạt bát hiếu động, một giây cũng không nhàn rỗi.

Tiết học đầu tiên của lớp múa là học dáng đứng, chi xinh đẹp trong phòng học liền làm mẫu dáng chữ T, một bên làm mẫu một bên giảng cho các bạn nhỏ, muốn đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đôi mắt nhìn về phía trước.

Đào Tử ngày đầu còn thấy mới lạ, làm theo lời cô giáo, nhưng chỉ không tới vài phút sau liền bắt đầu thấy buồn chán, trên TV diễn viên múa đều là nhẹ nhàng, xoay người, đá chân, nhảy lên đều có khuôn mẫu, vì cái gì mà mình chỉ có thể ngây ngốc ở chỗ này mà luyện thế đứng.


Vì thế, trong các bạn nhỏ đang tập đứng thẳng tắp, chị xinh đẹp liếc mắt là có thể nhìn thấy được Đào Tử đang nhìn đông nhìn tây, thân thể không ngừng xiêu vẹo.

“Bạn học Tô, sau giờ học ở lại, đem tư thế đứng luyện cho đúng rồi mới được về nhà.” Chị xinh đẹp tuy là xinh đẹp dịu dàng nhưng là giáo viên không có chút lơ đễnh nào.

Khuôn mặt bé nhỏ của Đào Tử suy sụp, mình soa đứng được chứ.

Tan lớp học múa, các bạn nhỏ khác đều rời đi, chỉ còn lại mỗi Đào Tử vẻ mặt cam chịu mà đứng tại chỗ, nhìn chị xinh đẹp chỉnh tói chỉnh lui trên người mình.

“Đầu, nâng lên một chút, đôi mắt nhìn về phía trước, bả vai thẳng ra, hóp bụng, hóp bụng lại!” Chị xinh đẹp vừa nói vừa dùng tay sờ bụng Đào Tử, lúc này mới nhận ra, không phải là hóp bụng không được, mà là trên bụng mền mại toàn là thịt.

“cô bé, buổi trưa ăn bao nhiêu cơm, đến giờ này mà còn chưa tiêu hóa xong?” Thái độ chị xinh đẹp dở khóc dở cười...

Đào Tử nghịch ngợm le lưỡi, vừa quay đầu, liền nhìn đến thấy Thẩm Mặc Trần lớp mỹ thuật đã tan, đang đứng ở phòng múa, cau mày nhìn mình.

Chị xinh đẹp theo ánh mắt nhìn ra cửa phòng, chỉ thấy một bé trai tuấn tú, đnag thẳng lưng đứng ở cửa, một đôi mắt thanh khiết hờ hững đnag nhìn Đào Tử ở bên trong

“Bạn trai trò?” Chị xinh đẹp cúi đầu nhìn gương mặt trẻ con của Đào Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui