Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Edit: LĐ​

“Cậu thật sự nghĩ tớ là người cuồng bài tập ha?” Khúc Vũ hết cách mà cười, lại theo thói quen chống cằm nhìn Đào Tử: “Ngày thường đi học đã làm nhiều bài tập rồi, kỳ nghĩ cũng nên nghỉ ngơi thật thoải mái chứ?”

“Ách… Hắc hắc…” Đào Tử ngượng ngùng gãi đầu, nhìn cậu nhét tai nghe ở lỗ tai, còn một tai nghe lại nằm vắt vẻo trên vai, nhanh chuyển sang câu chuyện khác nói: “Cậu đang nghe bài hát gì á?”

“Cho cậu nghe thử này.” Khúc Vũ vô cùng tự nhiên đem tai nghe khác cho Đào Tử.

Đào Tử nhanh đứng dậy, cách một cái bàn, nhận lấy tai nghe Khúc Vũ đưa, trong lúc vô tình lại chạm phải ngón tay trắng nõn của cậu, một cảm giác lành lạnh.

Trong tai nghe là tiếng đàng guita hoà cùng tiếng piano đơn giản uyển chuyển truyền đến, còn có giọng nữ buồn bã cất giọng hát:

“Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe 

Tương lai có người vẫn sẽ đợi em

Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước

Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?

Rồi em sẽ gặp được ai


Em sẽ phải nói gì đây??

Người em vẫn chờ tương lai anh còn cách em bao xa nữa?

Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người ấy

Em xếp hàng đứng đợi, nằm trong chiếc vé mang con số tình yêu.

Em bay về phía trước

Bay ngang qua dòng thời gian

Tình yêu thường làm chúng ta tổn thương

Em nhìn về con đường nhỏ

Nơi dẫn lối tới mộng ước thật nhỏ hẹp

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.


Rồi sẽ có một ngày em tìm ra đáp án cho câu đố ấy.”

“Bài hát này là… “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư?” Đào Tử có chút kinh ngạc mà nhìn cậu, khoảng thời gian trước, quán nhỏ trước trường học mỗi ngày đều mở bài nhạc này, ca từ cô rất nhanh nhớ.

“Ừm.” Khúc Vũ nhẹ gật gật đầu, lấy lại tai nghe, mỉm cười nói với Đào Tử: “Vô tình một lần mua bút trong cửa hàng văn phòng phẩm trước trường học nghe được, cảm thấy khá hay.”

“Là không tệ!” Đào Tử gật đầu, lại nói: “Còn bài hát khác không?”

“không có.”

“không có?”

“Ừm, chỉ lặp lại mỗi bài này thôi.” Khúc Vũ cười híp mắt nhìn cô, ánh sáng ngoiaf cửa sổ xuyên qua cửa sổ phản chiểu lên người cậu.

“Ách… Cậu thất đúng là… một người chung thuỷ nha….” Đào Tử suy nghĩ nữa ngày, chỉ ra được mỗi câu như vậy.

Khúc Vũ chỉ cười hiền hoà, đối với sự nhận xét kỳ quái của Đào Tử, cậu đã sớm quen “Còn cậu, đến thư viện làm gì vậy?”

“Tớ đến mượn sách!” Đào Tử đem bao tay ném lên bàn của Khúc Vũ, vừa đưa tay tháo khăng quàng cổ, vừa nói: “Thẩm Mặc Trần bảo tớ đi mượn cho anh ấy mấy cuốn đề thi, có điều sau khi thư viện làm mới, tớ cũng là lần đầu đến, không nghĩ là được gặp cậu đầu tiên.”

“Đề thi tốt nghiệm mấy năm trước?” Khúc Vũ ngẩng đầu nhìn Đào Tử, sau đó liền hiểu ra nói: “A, kỳ sau là cậu ta liền thi tốt nghiệp rồi.”

“Đúng vậy.” Đào Tử gật đầu, nghiêng đầu nghiên cứu nửa ngày, nói: “Ở đây rộng như vậy, cũng không biết sách anh ấy cần nằm ở đâu nữa.”

“Cái này tớ biết.” Khúc Vũ gấp lại cuốn tiểu thuyết trên bàn, đứng dậy nói vơi Đào Tử: “đi theo tớ, tớ thường đến thư viện nên tớ sẽ đưa cậu đi tìm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận