Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

“Hẹn hò?” Quả Đào bị lời nói hoa lệ này làm cho hoang mang đến nơi rồi.

“Ừ thì sao, không cần làm điệu bộ hoảng hốt đó đâu.” Thẩm Mặc Trần nắm lấy tay Quả Đào đi về phía trước, miệng thì rất là qua loa mà bình tĩnh mà trả lời.

Hẹn hò á, trong lòng Quả Đào vụng trộm nhắc đi nhắc lại mãi hai chữ này, như vậy có tính là hai người lần đầu tiên hẹn hò hay không?

Tính sao? Nhưng mà số lần hai người đi cùng nhau ra ngoài cũng không phải là ít.

không tính ư? Nhưng mà lúc đó hai người còn nhỏ cái gì cũng không biết, mấy chuyện trước kia cũng không tính là hẹn hò đi?

Quả Đào cúi đầu, rối rắm trong lời nói Thẩm Mặc Trần vừa nói ra, trong lòng vậy mà lại có một cảm giác không rõ ràng đang nhảy nhót.

Công viên vùng biển lạnh, mô phỏng theo thực tế băng tuyết, vừa đi vào cũng không có tường kính vây quanh, bởi vì phần lớn động vật ở đây đều là có thể sống trên bờ.


Quả Đào dựa vào rào chắn, nhìn hai chú gấu bắc cực béo tròn đang đi dạo trên bờ biển, cái mông tròn tròn xù lông, bước đi uốn a uốn éo, rất là đáng yêu.

Lại nhìn đến bên cạnh, Quả Đào mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên mà nắm lấy tay áo Thẩm Mặc Trần thấp giọng nói “Chồng ơi, con chó nhỏ bên bên sao có màu trắng vậy?”

Thẩm Mặc Trần nhìn theo ánh mắt của cô nhóc, trên đầu lập tức đen mấy vạch nói “Quả Đào…Đó là cáo Bắc Cực….”

“Cáo Bắc Cực? Là hồ ly á?” Đôi mắt to đen lập tức tỏa ra ánh sáng khác thường.

“Ừ. Em sẽ cảm thấy chúng nó nhìn giống chó, nhưng ít ra em cũng nên đoán đó là sói Bắc Cực chứ, em nghĩ là nơi này lại có thể để mấy chú chó đi vào à?” Thẩm Mặc Trần duỗi tay túm bím tóc của Quả Đào, vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn cô nàng.

“Ai da, nhẹ chút….” Hai tay bé bảo vệ lấy tóc của mình, trừng to mắt liếc nhìn Thẩm Mặc Trần, nhìn hắnkiêu ngạo nói “anh cho rằng em không biết loài sói Bắc Cực đã tuyệt chủng rồi chắc?”


Thẩm Mặc Trần sắc mặt đơ một chút, khóe môi lại cười nhạt một cái, đưa tay ra gõ trán Quả Đào mộtcái, từ tốn nói “Tuyệt chủng là sói Nam Cực, sói Bắc Cực vẫn còn, em đừng có một câu là đem toàn bộ chủng tộc người ta ra mà diệt sạch đi.”

“Đúng không đó?” Quả Đào nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu có vẻ không chắc chắn lắm, nhỏ giọng nói“Ai biết Nam Cực còn có sói chứ, ở đó không phải chỉ có mỗi chim cánh cụt sao…..”

Thẩm Mặc Trần nhìn cô nàng, vẻ mặt thật bất đắc dĩ.

“A, vậy Nam Cực có gấu không?” Ánh mắt cô nàng lóe sáng, nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần, nhỏ giọng hỏi.

“không có.” Thẩm Mặc Trần bình tĩnh trả lời.

“A… thật đáng tiếc….” Quả Đào vô cùng thất vọng, nhìn mấy chú chim cánh cụt đang đi trên tuyết cách đó không xa “Chẳng phải Nam Cực toàn bộ là chim cánh cụt sao?”

“Hừ, Quả Đào, em có tinh thần học hỏi được không, đi xem nhiều sách một chút đi, không cần hở chút lại hỏi mấy vấn đề không có tí thông minh có được không.”

“……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui