“Con thỏ xấu xí kia?” Thẩm Mặc Trần nhíu mày lại, tay cầm bút cũng dừng một chút, cậu còn nhớ rõngày đó mang con thỏ kia về nhà, bị mẹ của mình còn có lão ba nữa nữa, cười nhạo cậu hồi lâu, còn nóicòn là đứa trẻ thông minh vậy mà lại làm ra một chú thỏ xấu đến như vậy, mãi đến khi cậu đen mặt nóira đấy là thỏ của của Quả Đào tặng, mẹ cậu nháy mắt liền một trăm tám mươi độ thay đổi sắc mặt, an ủi động viên không ngừng, nào là con thỏ này thật có cá tính, nào là rất sáng tạo, nào là nào là… Xấu đến đáng yêu….
“Cái gì mà là con thỏ xấu xí hả, nó có tên mà!!!” Quả Đào thật rất là không hài lòng mà nhìn cậu, sau đó tiếp tục cười tươi tắn nói “Cho nên là, hai chúng nó là một đôi đó.”
“Này, nếu con thỏ xấu xí kia, em đã tặng cho anh rồi, như vậy quyền đặt tên phải là của anh, nếu em đặt tên cho con thỏ anh tặng là Mặc vậy con thỏ xấu xí kia anh sẽ gọi là Đào, cũng giống như em, thấy nó anh sẽ nhớ đến em…” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nói, bút trong tay lại tiếp tục bay nhanh làm bài tập.
“…..” Nụ cười tươi rói trên mặt Quả Đào cứng lại, thấy con thỏ xấu xí kia là sẽ nhớ đến mình? Có ý gì chứ? Chẳng lẽ mình lớn lên thật xấu xí như vậy sao?
“Quả Đào, bây giờ đã là hơn tám giờ rồi, em lại không làm bài tập, buổi tối hôm nay đừng mong được ngủ!” Thẩm Mặc Trần tuy là vùi đầu trong đống bài tập nhưng đuôi mắt thì lại đang nhìn Quả Đào, thấy cô nàng đang ngốc lăng bên bàn học, cả buổi cũng không động, chung quy vẫn là nhịn không được nhắc nhở cô.
“A….” Quả Đào không cam lòng mà lấy sách bài tập trong cặp ra, căm giận nghĩ, dựa vào cái gì mà con thỏ xấu xấu kia gọi là Đào, mà con thỏ xinh đẹp này là Mặc chứ, thật là quá ngây thơ!!!
Thời gian thật sự trôi nhanh, đảo mắt đã là đầu tháng tư, Thẩm Mặc Trần chuẩn bị đi thi tỉnh môn vật lý, đại khái là trong ba ngày, Quả Đào mắt trông mong nhìn Thẩm Mặc Trần sắp xếp đồ, nhỏ giọng hỏi “Ngày ba anh có về kịp không? Ngày đó là ngày hội thiếu niên, anh phải về xem em biểu diễn đó!”
Thẩm Mặc Trần vừa đem quần áo vất trên giường gấp gọn lại cho vào vali, vừa nhìn Quả Đào “ Ngày một, ngày hai là cuối tuần, em chắc chắn là không đi với anh sao?”
“anh ngày ba mới về, nếu em đi với anh, buổi tối ngày hai em lại phải về một mình, em không biết đường…..” Quả Đào nhăn nhó khuôn mặt, tội nghiệp nhìn cậu, cô cùng muốn đi với cậu lắm chứ, bởi cuối tuần ba mẹ cùng ba mẹ nuôi đều không có nhà, không ai đi cùng cô, cô lại không biết đường, đến lúc Thẩm Mặc Trần đi thi, một mình cô sao có thể chứ….
“Vậy em ở nhà một mình ăn cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...