Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

“Nhưng mà, còn không được kiêu ngạo, bây giờ con chỉ là học sinh, đối với thư tình con không cần xem trọng, về sau khi nhìn đến người này con sẽ giống như trước đây tự nhiên, hào phóng, bình thản đối mặt, các con bây giờ không có năng lực tự chịu trách nhiệm của bản thân, mà người ta cũng không có cách nào vì con gánh vác trách nhiệm lập gia đình với con, sỡ dĩ chọn cách viết thư tình như thế này, có lẽ là đối mặt thổ lộ với con rất ngại ngùng, huống chi người ta cũng không đề tên, cho thấy là chỉ có thể yên lặng mà bảo vệ con, để con biết được có người quan tâm đến con, thích con mà không nghĩ sẽ tạo phiền phức cho con.”

Mẹ Tô rất dịu dàng nói với quả đào nhỏ rất nhiều lời, sau cùng mới nói chuyện chính “Quan trọng vẫn là ở con, con đã bị mẹ bán cho Thẩm Mặc Trần rồi, con gái, con nên chỉ có một không thay đổi nha!”

“A?” Quả đào nhỏ trợn mắt nhìn mẹ mình.


“Ha ha...nói sai rồi...” Mẹ Tô nhất thời lỡ miệng, nhanh chống chế “Con đã bị mẹ gả cho Thẩm Mặc Trần rồi, những người khác con không cần bận tâm, ừm, được rồi, con nghe hiểu không? Hiểu rồi thì nhanh đi tìm Trần Trần làm bài tập đi, ai, mẹ nói con ăn vạ ở đây nghĩ muốn xem TV đó hả?”

“.....” Quả đào nhỏ bị mẹ ném cho cả đống lý luận chóng cả mặt, nhức cả đầu, cuối cùng chỉ đứng lên, lên lầu sau đó xuyên qua ban công đi đến phòng Thẩm Mặc Trần, vào phòng thì thấy cậu đang ngồi trên bàn học, nhìn vở bài tập của mình đến ngốc, trên vở trống rỗng, một chữ cũng không có.

“Cái đó...Chồng ơi...” Quả đào nhỏ thật cẩn thận mà lên tiếng.


Thẩm Mặc Trần nghe lời xưng hô này, kéo về chút tinh thần, ngẩng đầu, nhìn quả đào nhỏ đứng ngoài cửa ban công, phía sau lưng cô nhóc là một bầu trời đầy sao, chính là ngôi sao có lóe sáng cũng khôngbằng ánh sáng trong đôi mắt cô.

“Tìm anh có chuyện gì?” Thẩm Mặc Trần đem bút bi trong tay ném lên mặt bàn, cảm thấy hôm nay bản thân có chút phiền não trong lòng.

“Cái kia...Em đối với anh chỉ có một, không thay đổi!” Quả đào nhỏ chỉ nhớ rõ lời cuối cùng mẹ nói, muốn mình nên giữ vững không thay đổi, vì thế không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói thẳng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận