Ngọc Mộng Cp Kinh Qua Năm Tháng


"Chị Ngọc, em không đáng để cho chị làm như vậy." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc chiều theo ý mình.
"..." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Hiểu Mộng, đỡ nàng dậy, sửa sang lại mép áo: "Hiểu Mộng, có đáng giá hay không có lẽ nên do tôi quyết định."
"Nhưng mà...!Nhưng mà từ lâu em đã không còn là Cố Hiểu Mộng của trước kia nữa rồi! Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Em đối xử với chị như vậy..." Cố Hiểu Mộng lo sợ, nàng thích Lý Ninh Ngọc, nghĩ hết tất cả mọi cách đối xử tốt với cô.

Khi nàng đã cố gắng đến như vậy, mới chợt phát hiện ra những điều chị Ngọc của nàng đã làm cho nàng, nàng mãi mãi cũng không thể sánh được.

Cảm giác mất cân bằng này khiến cho Cố Hiểu Mộng sợ hãi.
"Ngoan một chút..." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng xoa đầu Cố Hiểu Mộng: "Đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Lý Ninh Ngọc, chị có thể bảo đảm mãi mãi không rời khỏi em không?" Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy Lý Ninh ngọc.

Sự sợ hãi ngay giờ phút này là thứ trước nay chưa từng có.

Họ hiểu tâm ý của nhau, so với sự mơ hồ khi ở Cầu Trang lại càng sợ mất đi.
"Ừm, không bỏ đi nữa.

Nếu như bỏ đi thì sẽ mang em đi theo, đi cùng nhau...!Tôi hứa với em..." Lý Ninh Ngọc nói ra suy nghĩ của mình.

Nếu như là trước kia, cô sẽ không bao giờ nói ra những lời nói ích kỷ như thế này, nhưng bây giờ cô đã hiểu ra bỏ lại một mình Cố Hiểu Mộng có lẽ chính là trừng phạt lớn nhất đối với cả hai người họ.
"Ừm..." Trái tim của Cố Hiểu Mộng dần dần thả lỏng.

Nàng muốn mãi mãi ở bên cạnh chị Ngọc.
"Hiểu Mộng à! Tôi đã từng nói với em, tôi đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng em chính là tham niệm của tôi." Lý Ninh Ngọc dịu dàng trấn an Cố Hiểu Mộng.
Cô biết nỗi sợ của Cố Hiểu Mộng, một Lý Ninh Ngọc vẫn luôn không biết cách bày tỏ lại cực kỳ dịu dàng khuyên nhủ Cố Hiểu Mộng: "Khoảng thời gian ở bên em không dài, nhưng sự yêu thích lại giống như mọc rễ, nhìn thấy em thì sẽ có tham niệm, càng muốn nhiều hơn, cho nên em chỉ cần làm Cố Hiểu Mộng là được rồi! Không cần làm gì cả, tất cả đều đáng giá!"
Cố Hiểu Mộng nghe Lý Ninh Ngọc chậm rãi nói lời tâm tình.

Rõ ràng là những lời nói làm rung động lòng người như vậy, lại được Lý Ninh Ngọc nói ra một cách chậm rãi và bình thản, nhưng lại khiến cho người ta không kiềm lòng được muốn ôm lấy cô.
Cố Hiểu Mộng khẽ hôn Lý Ninh Ngọc.


Đó là một loại cảm giác run rẩy từ sâu trong nội tâm, là không thể kiềm chế từ trong lời tâm tình của Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng đẩy cửa ra, đặt Lý Ninh Ngọc lên giường.

Cảm giác hôn giống như bị giật điện, tê tê dại dại, nhưng lại không thể nào khống chế được! Lý Ninh Ngọc hiếm thấy đáp lại Cố Hiểu Mộng, cạy mở miệng của nàng, cùng nhau nhảy múa.
Tuy hai người vẫn luôn chung chăn chung gối, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng lại ở hôn môi, chưa từng vượt giới hạn.

Nhưng dường như đêm nay lại có chút khác biệt, Lý Ninh Ngọc vì muốn trấn an sự bất an trong lòng Cố Hiểu Mộng, cô cũng buông thả theo hành vi của nàng, chủ động đáp lại nàng.
Cố Hiểu Mộng phát hiện ra sự dung túng của Lý Ninh Ngọc, gương mặt của cô đỏ ửng, lan đến tận mang tai.

Chuyện này khiến cho Cố Hiểu Mộng cảm thấy vô cùng thú vị, nàng dán môi lên vành tai của Lý Ninh Ngọc, khẽ thổi một cái, lại vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên đó.
Lý Ninh Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra Cố Hiểu Mộng sẽ hôn tai mình.

Lỗ tai mẫn cảm đột nhiên có một dòng điện xẹt qua, lập tức nhảy vọt lên đại não, khiến cho một người không có kinh nghiệm như Lý Ninh Ngọc bị cảm giác mãnh liệt này kích thích có chút ngơ ngác.

Nhưng Cố Hiểu Mộng sao có thể buông tha cho Lý Ninh Ngọc, nàng lại hôn cô.

Hai đôi môi mềm mại xâm chiếm lẫn nhau, Lý Ninh ngọc cảm giác cả người đều có chút mơ màng.

Trời ạ! Rốt cuộc tên quỷ nhỏ này đã học được những thứ này từ đâu vậy?!?
Rốt cuộc, Lý Ninh Ngọc cũng không chịu đựng được sự si mê quấn quýt của Cố Hiểu Mộng, sự tấn công từng chút từng chút một kia.

Tay Lý Ninh Ngọc mò vào trong quần áo Cố Hiểu Mộng, đột nhiên cảm nhận được vết sẹo trên người nàng.

Từng vết, từng vết...!Có nông có sâu, có chút hoảng hốt!
Cố Hiểu Mộng cũng cảm nhận được Lý Ninh Ngọc chạm vào người mình.

Gương mặt tràn đầy dục vọng kia, trong nháy mắt hơi khựng lại, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe mắt lại hiện lên một tia đau khổ.

Nhưng giờ phút này sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, cũng không thể để cho thân thể của mình khó chịu, lại một lần nữa hôn Lý Ninh Ngọc.
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc bị hôn đến điên đảo.


Móng tay cào nhẹ lên lưng Cố Hiểu Mộng, vuốt ve vết thương trên người nàng.

Lý Ninh Ngọc cởi xuống quần áo nàng, vết sẹo trên đầu vai hiện ra.

Hai người trong thoáng chốc thất thần, ánh mắt của Cố Hiểu Mộng có chút hoảng loạn.

Hai người đồng thời đều hiểu ra, chuyện này sợ rằng hôm nay không thể tiếp tục được rồi.
"Hiểu Mộng..."
"Thực sự xin lỗi..." Cố Hiểu Mộng co cụm trong ngực của Lý Ninh Ngọc, mặt không dám nhìn thẳng vào cô, một tay bấu víu quần áo.
Lý Ninh Ngọc có chút đau lòng, đắp chăn lên người Cố Hiểu Mộng, sau đó nhẹ nhàng ở trong chăn mặc lại quần áo cho nàng.
Cố Hiểu Mộng thực sự không còn giống như lúc trước nữa.

Có lẽ, Lý Ninh Ngọc nhất định phải làm rõ trong một năm nay Cố Hiểu Mộng đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nói, rốt cuộc trong phòng thẩm vấn đã xảy ra chuyện gì?
Hai người đều không nhắc đến chuyện tối hôm đó.

Có lẽ thời cơ không đúng, có lẽ khúc mắc chưa được gỡ bỏ, họ chỉ dừng lại ở nụ hôn...!Lý Ninh Ngọc cũng không sốt ruột...!Nhưng Cố Hiểu Mộng lại bực mình một cách khác thường.
Điện thoại của Bộ Tư lệnh gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác.

Thời gian sinh hoạt yên lành của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không thể tiếp tục được nữa.

Mặc dù chỉ có hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hai người đều biết rõ, có lẽ đây chính là hai mươi mấy ngày hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời này.

Cố Hiểu Mộng đi đến Sở Cơ yếu trước, nàng kêu Lý Ninh Ngọc ở nhà thêm vài ngày.

Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng không yên tâm về mình.
"Cố thủ trưởng, cuối cùng cô cũng chịu quay về rồi à?" Lưu Khắc Thành mới từ bên ngoài về, nhìn thấy Cố Hiểu Mộng thì mỉm cười chào đón nàng.

Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, Lưu Khắc Thành có thể làm đến chức đội trưởng, có lẽ cũng có liên quan đến sở trường trở mặt tùy theo tình huống này của anh ta.


Dù sao, ai cũng biết anh ta xém chút nữa đã giết chết Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng thực sự rất chán ghét anh ta, nhưng ngoài mặt, từ đầu đến cuối, anh ta vẫn luôn mỉm cười đối diện với nàng.
"Hừ, Lưu đội trưởng là mới đi đâu về à?" Cố Hiểu Mộng tối sầm mặt.

Nàng vô cùng khinh thường nói chuyện với Lưu Khắc Thành, nhưng lại vô cùng hứng thú đối với chuyện anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Vừa mới bắt được mấy tên gián điệp nghi ngờ là Nga cộng.

Gần đây số lượng lớn dân tị nạn tràn vào, là thời cơ rất tốt cho mấy tên gián điệp lợi dụng lẻn vào!" Lưu Khắc Thành nói.
"Ha ha, dân tị nhạn? Sợ là không bắt được người cho nên bắt loạn một đám rồi..." Cái miệng này của Cố Hiểu Mộng thực sự quá thâm độc.
"Chuyện này còn không phải nên xem Sở Đặc vụ của cô thẩm vấn sao???" Lưu Khắc Thành cũng không quá tức giận.

Dù sao cũng đã quen thuộc với cái miệng này của Cố Hiểu Mộng rồi.
"Haiz, cô cũng quay lại rồi...!Lý Ninh Ngọc đâu? Cô còn giam giữ cô ta à?" Quan hệ của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không quá tốt đẹp.

Cố Hiểu Mộng ỷ vào việc bản thân là con gái của Cố thuyền vương, năm lần bảy lượt giam giữ Lý Ninh Ngọc, nghe nói là vì muốn biết được bí mật bảo tàng Cầu Trang năm đó.

Lưu Khắc Thành không tự chủ liếm môi một cái, đây chính là một khối tài sản giàu bằng cả một đất nước.
"Kêu chị ấy là Lý khoa trưởng!" Cố Hiểu Mộng đột nhiên nghiêm túc.

Nàng chán ghét loại người giống như Lưu Khắc Thành gọi thẳng tên của Lý Ninh Ngọc.
"Hả?" Khóe mắt của Lưu Khắc Thành giật một cái.

Đây là đang nổi điên gì vậy, nhưng anh ta cũng không dám phản bác: "Xin hỏi Lý khoa trưởng đâu rồi?"
"Đương nhiên là đang ở nhà dưỡng thương rồi...!Có ai lại không biết chị ấy là người bị súng bắn suýt nữa mất mạng.

Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu sống được chị ấy, có lẽ chị ấy nên cảm ơn tôi!"
Vẻ mặt của Cố Hiểu Mộng không thay đổi, nhưng Lưu Khắc Thành lại cảm nhận được một luồng gió lạnh.

Thực sự rất biết cách nói chuyện, rõ ràng là đang giam giữ, lại nói là dưỡng thương.

Biệt viện của nhà họ Cố bị phong tỏa như thùng sắt, cho dù phái đi bao nhiêu người thì cũng không nắm rõ được tình hình bên trong.

Chỉ có vài tin tức, đều nói Lý Ninh Ngọc đang nằm ngủ dưới tán dù.

Ha ha, đi ngủ? Chứ không phải là hôn mê à!? Xem ra Cố Hiểu Mộng không chịu giao người ra rồi.

"Cố thủ trưởng nói đúng lắm.

Lý thượng tá thực sự phải cảm ơn sự tiếp đón của cô thật đàng hoàng..." Lưu Khắc Thành cũng không dây dưa nữa.

Loại phụ nữ trở mặt không nhận người quen giống như Cố Hiểu Mộng, e rằng không thể tiếp xúc quá nhiều.
"Hiểu Mộng." Lúc này, Thẩm Lâm đi từ trên lầu xuống: "Cậu quay lại rồi..."
"Đừng chạm vào tôi, bẩn." Cố Hiểu Mộng chưa từng nói chuyện với Thẩm Lâm như thế này.

Nhưng nghĩ đến khoảng thời gian gần đây nàng ở chung với chị Ngọc, rõ ràng người yêu đang ở trước mặt, nhưng vì chướng ngại tâm lý của mình lại cản trở hai người, làm gì còn có thể cho Thẩm Lâm sắc mặt tốt.
"Hiểu Mộng?" Thẩm Lâm có chút không tiếp nhận được.

Cố Hiểu Mộng chưa từng đối xử với cô ta như vậy.
"Dật Chi, em làm gì vậy?" Lưu Khắc Thành biết vợ mình đối xử đặc biệt với Cố Hiểu Mộng, nhưng đứng giữa sảnh chính lôi lôi kéo kéo với Cố Hiểu Mộng, lại còn bị ghét bỏ như vậy, sắc mặt của Lưu Khắc Thành cũng không dễ nhìn.
"Mình chỉ muốn quan tâm vết thương của cậu thôi, muốn xem thử cậu khỏe chưa." Thẩm Lâm mang theo ba phần tủi thân.
"Tôi..."
"Chuyện của em ấy không cần cô quan tâm!"
Lý Ninh Ngọc mặc quân trang xuất hiện giữa sảnh chính, trong phút chốc hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.

Xem ra, Lý Ninh Ngọc đã được thả rồi, nhưng tình huống hiện tại lại là như thế nào đây? Cố Hiểu Mộng có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của Lý Ninh Ngọc.

Rõ ràng đã nói kêu cô ở nhà dưỡng thương thêm vài ngày, sao chân trước nàng vừa mới đi thì chân sau cô đã đến rồi! Nàng có chút tức giận cô không biết đau lòng cho bản thân.
"Lý Ninh Ngọc..."
"Gọi Lý khoa trưởng..." Lý Ninh Ngọc nhắc nhở một lần nữa: "Lưu Khắc Thành, quản tốt vợ của anh.

Cô ta lôi kéo người khác như vậy, anh không cảm thấy mất mặt, nhưng tôi thì thấy mất mặt thay cho anh đó..." Miệng của Lý Ninh Ngọc chắc chắn không thể nào tốt hơn Cố Hiểu Mộng, đâm mạnh vào tôn nghiêm đàn ông của Lưu Khắc Thành.
"Thẩm Dật Chi..." Lưu Khắc Thành tức giận, không phải người nào cũng có thể ức hiếp anh ta như vậy.
"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng không hề che giấu sự yêu thích của mình, nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại không có ai chịu tin Cố Hiểu Mộng thực sự yêu thích Lý Ninh Ngọc.

Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc quá lạnh nhạt, thậm chí còn có chút không muốn nhìn đến Cố Hiểu Mộng.

Đám người sợ hãi, thán phục kỹ năng diễn xuất của Cố Hiểu Mộng.
"Ồ, đều ở đây à...!Tư lệnh kêu tôi thông báo với mọi người tối mai sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho Cố thủ trưởng và Lý thượng tá..." Thư ký trưởng nói.
"Ở đâu?" Lưu Khắc Thành hỏi.
"Phủ của tư lệnh."
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc bốn mắt nhìn nhau, giống như đang vén lên bức màn lần đầu tiên hai người hợp tác với nhau ở Sở Cơ yếu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui