Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh
Ngọc Ký dựa đầu vào tường, anh thất không ngờ lời hứa của anh với mẹ không thành sự thật. Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em gái của mình, anh không làm được. Anh không xứng làm anh trai của cô.
Ng.Minh nhìn giáo giác nhìn xung quanh. Sao nơi đây toàn là màu trắng bao phủ? Cô chạy mãi chạy mãi vẫn không thấy được lối ra, nó như một tờ giấy trắng trải dài trên trời lẫn dưới đất. Rốt cuộc thì cô đang ở đâu? Đâu mới là lới ra?
Ng.Minh ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này quá lạ lẫm đối với cô. Có ai chỉ cho cô đường về không?
Trong khi đang loay hoay tìm đường thì Ng.Minh thấy một thân ảnh cao cao quen thuộc xuất hiện trước mặt. Anh như một thiên sứ trong bộ đồ trắng và nụ cười tỏa nắng. Anh đang cười với cô đó...đúng là anh rồi.
-Anh Minh...Em nhớ anh lắm- Cô chạy lại chạy lại ôm anh nhưng...cô không thể nào chạm vào anh.
Anh vẫn im lặng và mỉm cười với cô.
-Anh có thể đưa em thoát khỏi nơi này không?
-Ngọc Minh em mau tỉnh lại, chỉ có tỉnh lại thì em mới thoát được nơi này.
-Anh nói gì vậy? Tỉnh...Tỉnh lại? Em làm sao hả?
Anh không nói gì nữa từ từ anh tan vào khoảng không phía trước.
-Anh Minh chờ em với...Anh Minh.
Ng.Minh hối hả chạy theo nhưng bóng anh đã khuất xa dần và biến mất. Cơ thể cô như không còn sức lực nữa, cô ngồi thụp xuống khóc như đứa trẻ lên ba.
Q.Minh nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô. Mới hôm qua còn ấm mà vậy mà giờ... Anh khẽ thì thầm với cô.
-Chừng nào em mới tỉnh đây? Làm ơn em hãy mở mắt và nhìn anh đi. Chỉ một lần thôi cũng được...Anh xin em đấy- Anh lại rơi nước mắt rồi. Sao lần đầu và lần thứ hai anh đều rơi nước mắt vì cô bé ngốc đó chứ?
-Em nhìn anh nè...như thế này em đã vui chưa? Anh thành ra thế này cũng do em đó. Em phải đền bù đi chứ- Anh ngồi độc thoại một mình. Tuy nói một mình nhưng anh biết Ng.Minh cũng nghe được những gì mà anh nói.
-Là lỗi của anh...anh không nên để em đỡ đạn...là lỗi của anh- Anh áp tay của Ng.Minh lên mặt mình, cho cô cảm nhận được hơi ấm của anh, cho cô biết anh đã lo lắng đến nhường nào.
Từ mắt Ng.Minh có thứ chất lỏng chảy dài xuống, Q.Minh vừa thấy liền hét toán lên làm cho nhóm Nhân ở cửa giật mình chạy vào.
-Bác sĩ...Bác sĩ đâu?- Anh hét lên.
Nhóm Nhân vừa vào thì bị anh đẩy đi tìm bác sĩ.
-Có chuyện gì vậy Minh- Nghi cau mày.
-Ngọc Minh vừa rơi nước mắt đó...em ấy vừa rơi nước mắt đó- Anh nói trong hoảng loạng. Có phải cô bé ngốc của anh có tiến triển gì rồi không?
Anh vừa dứt lời thì bác sĩ cũng vừa chạy vào. Ông bảo mọi người ra ngoài rồi xem sét cho Ng.Minh. Một lúc sau ông bước ra.
-Bác sĩ cô ấy có tiến triển gì rồi?- Vừa gặp ông bước ra thì Q.Minh đã quay ông như chong chóng.
-Cô ấy bị hôn mê chỉ mới 1 ngày nên như thế này vẫn chưa được gọi là tiến triển...Cho tôi hỏi ai là người ở trong đó lúc nãy?
-Là tôi- Q.Minh buông ông ra.
-Cậu đã nói chuyện với cô ấy đúng không? Rất tốt, cứ nói chuyện với cô ấy như vậy có thể cô ấy sẽ tỉnh lại.
-Ông nói thật chứ?- Cả nhóm mừng rỡ.
Ông bác sĩ gật đầu rồi quay gót đi. Q.Minh chạy vào phòng ngồi nói chuyện với Ng.Minh. Được thông tin tốt từ anh rồi thì anh sẽ không bỏ lỡ, nhất định Ngọc Minh phải tỉnh lại.
Nhóm Nhân nhìn anh cũng cảm thấy thương lắm, nagy cả Ng.Ký là anh trai của Ng.Minh anh cũng đuổi ra ngoài muốn đi đâu thì đi nhưng phải im lặng để anh "tâm sự" với Ng.Minh.
Anh đã bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng. cao cao tại thượng của ngày nào và thay vào đó là một lớp vỏ hoàn toàn khác biết quan tâm, biết lo lăng và...rất ấm áp.
Ngọc Ký không dám đụng đến điện thoại, anh sợ nếu như anh đụng đếnthì anh sẽ gọi cho ba mẹ mất. Anh không muốn hai người họ lo lắng vì hai người đang rất chú tâm vào một dự án rất lớn. Anh biết chuyện này liên quan đến tính mạng của Ng.Minh nhưng anh không thể nào làm khác.
Ngọc Minh hôn mê cũng được 2 tuần rồi. Sức khỏe cô cũng tiến triển tốt nên bác sĩ đã gỡ oxi cho cô, bây giờ chỉ có việc trông cho tới ngày cô tỉnh lại thôi.
Q.Minh và Ng.Ký luôn túc trực bên cô 24/24 không rời một bước. Q.Minh thì rồi trên ghế bên giường của Ng.Minh lúc nào anh cũng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô còn miệng thì luôn hoạt động không thôi.
Ng.Ký thì bị anh đuổi cổ, tống khứ ra ngoài nhưng nghe mọi người khuyên với lại anh cũng là anh trai của Ng.Minh nên châm chước cho vào "giữ cửa".
-Em tỉnh dậy đi...anh cầu xin em...làm ơn nhìn anh một lần đi- Q.Minh ngồi bên giường Ng.Minh, vẫn bài ca con cá đo anh hát mãi không biết chán.
-Em mà không tỉnh dậy thì anh sẽ phạt em đó!- Anh nớ lỏng tay định đi lại bàn lấy ít nước uống nhưng...tay anh bị một bàn tay khác níu lại. Người trên giường từ từ mở đôi mắt ra nhìn vào anh.
Phải! Ng.Minh đã tỉnh...cô đã tỉnh lại rồi.
-Đừng phạt em mà- Cô nói giọng mè nheo.
-Em tỉnh rồi...Em tỉnh thật rồi...Anh sẽ không phạt em...Sẽ không phạt đâu.- Anh ôm chầm lấy cô, người con gái ai chờ đợi bao lâu nay. Có ai có thể diễn tả được cảm xúc của anh lúc này không? Hạnh phúc? Vui mừng? Hay anh...đang mớ?
-Ken...Ken...Ngọc Minh tỉnh rồi- Anh quay sang kêu Ng.Ký.
-Cha này...ban đêm ban hôm la oai oái lên...không cho anh ngủ hết...phiền phức- Ng.Ký không mở mắt mà nói một tràng, tự dưng anh bật người dậy trừng mắt lên.- Cái gì? Minh Minh...-Anh lao ngay đến giường.
-Anh hai.
Anh ôm cô vào lòng, đứa em này của anh không sao thì anh yên tâm rồi. Anh buông cô ra rồi rót cho cô cốc nước.
-E muốn ngủ- Ng.Minh tay cầm cốc nước tay thì dụi dụi mắt.
-Không được- QMinh/Ng.Ký đồng thanh.
-Sao dạ?- Cô phụng phịu.
-Mới tỉnh giờ ngủ nữa không chừng đi luôn- Q.Minh đã trở lại phong thái bình thường không giống anh cách đây 5' đâu.
-Anh đang trù em à?- Ng.Minh đánh vào tay anh.
Anh không nói nữa chỉ nhún vai.
-Thôi đi...em đối xử với người lo lắng ình nhất như vậy sao?- Ng.Ký lắc đầu.
-Anh ấy mà lo lắng gì?- Ng.Minh bũi môi. Cô biết anh rất lo lắng chứ nhưng cô cứ phớt lờ cho qua. Không phải cô ghét anh mà tại sau nụ hôn đó rồi vụ việc đã sãy ra cô vẫn chưa biết đối diện với anh ra sao.
Mới 6.00 am Q.Minh đã ra hành lan gọi cho Nhân.
"Alo thằng hâm nào đáy?"
"Ngọc Minh tỉnh rồi"
"Ngọc Minh nào trời?"
"Tút...Tút...Tút...*
Q.Minh vừa tắt máy thì Nhân bật người dậy. Ng.Minh tỉnh rồi? Anh vội nhảy xuống giường, phi thân vào nhà vệ sinh.
Sau khi ra anh vội gọi ngay cho những người còn lại rồi kéo nhau vào viện thăm Ng.Minh.
-Bé yêu!!!!!!!!! Nhớ bé quá- Ng.Anh/Khả Liên chạy đến ôm lấy Ng.Minh.
-Mình cũng nhớ mấy cậu quá- Ng.Minh choàng tay ôm hai người.
-Ngọc Minh chúc mừng em- Nghi/Nhân/Huy đồng thanh.
Ng.Ký từ cửa bước vào anh cầm theo sổ khám bệnh của Ng.Minh.
-Minh Minh, em sẽ được suất diện vào ngày mai nhưng phải đến đây để khám định ký mỗi tuần.
-Dạ- Ng.Minh gật đầu.
-Mà em phải ở đây chung với mọi người anh thì phải sang anh rồi...ba mẹ vừa gọi- Ng.Ký vuốt tóc cô.
-Vâng mà anh đi trong hôm nay luôn ạ?
-Ừ- Ng.Ký gật đầu.
-Anh đi lâu không?- Khả Liên cau mày.
-Khoảng 1,2 tuần gì đó thôi- Anh choàng tay ôm cổ cô từ phía sau.
-Để Ng.Minh ở nhà tao đi- Q.Minh nảy giờ mới lên tiếng, câu nói của anh rất có sức ảnh hưởng nha. Cả nhóm trừng mắt còn Ng.Minh thì phun hết nước trong miệng ra.
-Không...không chịu đâu.- Ng.Minh lắc đầu ngày ngạy.
-Hợp đồng- Anh ghé vào tay cô.
-Được rồi...em sẽ ở nhà anh- Ng.Minh mím môi.
Q.Minh cười, phải nói là nụ cười gian nhất từ anh làm cho Ng.Minh thấy bất an trong lòng.
"Thảm rồi!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...