Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh
-ANH MINH
*Đoàng*
Mùi máu tanh lan tỏa, thân thể Ng.Minh đã nhuốm màu đỏ tươi của máu. Thân ảnh nhỏ bé ngã xuống lòng đường lạnh lẽo. Cô đã đỡ phát đạn đó.
Q.Minh vội ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng, truyền hơi ấm sang cho cô. Nhóm người trên xe CR-V màu đen nhanh chóng rời khỏi nơi đó nhưng làm sao nhanh bằng Q.Minh, anh đã kịp nhìn biển số xe. Anh lấy điện thoại gọi ngay cho bệnh viện.
Anh nhìn xuống Ng.Minh cô đang thở từng hơi khó nhọc. Cô vươn tay lên áp vào mặt anh, từng giọt nước mắt của cô lăng dài trên má.
-Ngọc Minh em ráng chịu nha...xíu nữa thôi!
-Em...yêu anh- Hơi thở của Ng.Minh nặng nề hơn.
-Ừ anh yêu em...anh yêu em mà- Anh ôm chặc cô vào lòng.
-Em muốn ngủ- Cô thều thào.
-Không em không được ngủ...
-Em muốn ngủ mà- Ng.Minh nói rồi từ từ hai hàng mi của cô dần khép lại.
-KHÔNG- Q.Minh hét lên, hai giọt nước mắt của anh chảy dài trên má rồi khô hẳn đi.
Băng ca đưa Ng.Minh vào thẳng phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Q.Minh thẩn người, anh ngồi thụp xuống sàn.
*Reeng...Reeng*
Tiếng chuông điện thoại của Ng.Minh reo liên hồi. Q.Minh chẳng buồn nhìn vào mà nhấc máy.
"Minh Minh em đi đâu? Sao giờ này chưa về?"
"Tao đây"
"Em gái tao đâu?"
"Trong viện"
"Cái gì?"
"Tút...Tút...Tút...*
Q.Minh tắt máy, anh lấy điện thoại của mình gọi cho ai đó.
"Alo"
"Tìm ngay chiếc CR-V màu đen, biển số xxxx...tìm xong thì khử hết đi"
"Được"
Anh buông điện thoại xuống thất thần nhìn vào cửa phòng cấp cứu.
------------------------
Trong căn phòng màu chủ đạo toàn là xám, một cô gái ngồi trên sofa. Trước mặt cô là 3 tên mặc đồ đen.
-Thưa đại tiểu thư, chúng tôi đã làm đúng như lời cô dặn.- Một trong ba tên đó lên tiếng.
-Con đó bị gì?- Cô gái liếc ngang tên đó.
-Dạ bị trúng đạn ở vai...dù không bị thương nhiều nhưng nhìn nó thì khó qua khỏi- Tên đó cúi đầu.
-Tốt...Rất tốt...Haha tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho các người vào sáng mai còn bây giờ thì lui đi- Cô gái cười to, đôi mắt ánh lên tia thỏa mãng.
-Dạ- Những tên đó cùng nhau lui ra ngoài.
Sau khi họ đi rồi thì cô gái đó bật người dậy đi đến bên quày rượu trong phòng. Cầm ly rượu vang đỏ trên tay cô ta lắc lắc.
-Ngọc Minh...mày định đấu với tao sao? Mày còn non lắm.-Nói xong cô ta uống hết rượu trong ly.
-----------------
Không lâu sao NG.Ký cùng Khả Liên và những người kia đến.
-Quốc Minh...có chuyện gì xảy ra vậy?-Ng.Ký lay vai anh.
-.....-Không một động tĩnh đáp trả.
-MÀY NÓI ĐI CHỨ- Nghi hét lên.
-Chuyện là vầy...
Q.Minh kể ra hết tất cả sự việc ọi người nghe. Vừa nghe xong ai cũng thẩn người ra. Ng.Anh tựa vào vai Huy khóc sướt mướt, Khả Liên dù được Ng.Ký ôm vào lòng an ủi nhưng cô vẫn khóc òa lên, Nhân, huy thì ngồi trên ghế ôm lấy đầu, Q.Minh thì ngồi dưới sàn ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ, y tá ra vào phòng cấp cứu không thôi.
*Ting*
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Q.Minh và mọi người chạy đến bên vị bác sĩ già.
-Em gái tôi sao rồi bác sĩ?- Ng.Ký nhanh miệng hỏi trước.
-Nạn nhân bị trúng đạn ở vai, tuy không nghiêm trọng nhưng cô ấy bị mất khá nhiều máu nên cơ hội sống rất thấp. Chúng tôi đã truyền máu và tạm thời sẽ cho cô ấy thở oxi- Bác sĩ nói giọng đều đêu.
-Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh lại?- Q.Minh lay vai ông.
-Sớm nhất là một hoặc hai tuần còn không thì mọi nên chuẩn bị tâm lý- Ông nói rồi quay đi.
Q.Minh thất thần ngồi bệch xuống sàn. Không! Không thể nào! Ngọc Minh của anh không thể bị như vậy. Tất cả là tại anh. Là lỗi của anh.
-Quốc Minh à mày nên về thay đồ đi, khắp người mày dính rất nhiều máu đó- Nghi vỗ vai anh.
Anh không trả lời lại chỉ im lặng nắm chặt lấy tay của Ng.Minh trên giường, người cô thì dây nhợ chằn nhịt.
Nghi lắc đầu "Đúng là khuyên không nổi đồ cứng đầu".
Cô cùng Nhân về lấy đồ cho anh, sau khi đưa đồ thì cô trở về chuẩn bị đến trường. Lúc đi cô cũng quên nói với anh.
- Mày với thằng Ký ở đây, học xong tụi tao sang thăm Ngọc Minh.
Q.Minh ngồi trên ghế nhìn cô. Cô gái vui vẻ, ngốc nghếch của anh bây giờ phải nằm trên đây. Anh có lỗi với cô nhiều lắm.
"Ngốc à! Khi nào em mới tỉnh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...