Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Ng.Minh ký xong bản hợp đồng thì thẩn người ra. Lúc đó sao cô không ráng nài nỉ anh ta, biết đâu khỏi ký thì sao. Nghĩ lại sao thấy mình ngu quá!.
*Reeng...Reeng...Reeng*
Tiếng chuông điện thoại Ng.Minh reo in ỏi. Cô chạy đến mở ba lô lấy ra "Là Ng.Anh! Nó gọi làm gì nhỉ?". Ng.Minh quay sang nói với Q.Minh
-Tôi...
Ng.Minh chưa nói hết đã bị Q.minh chặn ngang, huơ huơ bản hợp đồng trước mặt và phán một câu không đầu không đuôi.
-Nhớ!

-Ơ... "Trong đó mà không có để làm trái theo hợp đồng thì sẽ lãnh "mức án" tùy theo tội. Thì còn lâu tôi mới nghe lời anh"...thì...e...em...ra ngoài nghe điện thoại xíu!- Ng.Minh lấp lửng.
-Ừ! Đi luôn cũng được.- Q.Minh vừa nói vừa đi lại chiếc giường, thả mình xuống.
Ng.Minh bĩu môi. Cô mở cửa phòng chạy tít ra ngoài. Cô biết nảy giờ đã phí quá nhiều thời gian với anh rồi.
Chuông điện thoại bắt đầu reo đến cuộc thứ hai Ng.Minh mới bắt máy.
"A..lo"

"Ê con kia! Ra về kêu tao chờ để đi shop mua đồ chung mà mày đi đâu mất tâm rồi hả? QUÂN KHỐN NẠN!!!"
"Chết!"
"Cái gì? Ai chết? Có cháo đêm ăn không?"
"Cháo đầu mày ý! Tao quên mất! Thôi tao có việc rồi bey"
"Ê! Ê!....."
Ng.Minh tắt ngay, không nói lâu được nếu không chắt cô phải đi khám tai sớm vì lí do hết sức "bất bình thường" là bị Ng.Anh lầu bầu vì tội "bỏ bạn giữa trường" >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận