Lão bực mình, tức tối, giá như được trở về những ngày tháng xưa kia thì tốt biết bao, biết mấy cơ chứ?Nhưng.
.
Nay tiên đế đã lìa trần, có gặp thì lão cũng chỉ được gặp trong giấc mộng mà thôi, người đều đã hóa thành hư vô.
Lão giận xanh cả mắt, các nha hoàn và thị vệ đều chứng kiến cả, ai ai cũng câm nín, không dám hé chút lời gì, họ đều sợ mình sẽ không được yên thân.
Lão như một con rồng lâu ngày không có thức ăn, ánh mắt dữ tợn và thù hằn bủa vây lấy con người già nua gần đất xa trời của lão.
"Bệ hạ với An An cô nương cứ tâm sự, thần xin phép cáo lui trước!" Tử Thắng quay người, đi về phía vườn thượng uyển, hắn phải mỉm cười và kính cẩn theo cách riêng mà chỉ hắn mới biết được hắn đang làm gì.
Hoàng đế dù rất quan tâm An An nhưng cũng dành sự quan tâm không kém đối với Tử Thắng công công - người đã phụng sự tiên đế cả đời và chỉ bảo cho ngài lên ngôi vị chí tôn: Hoàng đế nước Mạn khi đang còn độ tuổi rất nhỏ, là một trong các vị vua lên ngôi sớm nhất trong lịch sử nước Mạn.
Nha hoàn trong phủ cúi người, tỏ ý tiễn Tử Thắng công công.
Điểm tâm sáng vẫn còn bốc mùi thơm phưng phưng nhưng lòng người lại buồn rười rượi.
"Mới sáng sớm ồn hết cả ào, không biết trong ngày sẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa đây.
.
" An An nói.
Mùi điểm tâm thơm tới mức mà một nha hoàn tên là Cẩn Nhi lại bị hấp dẫn, như mê hoặc lòng người là những điều kì diệu vậy.
Cô không kìm được cảm xúc, kết quả lại không như mong đợi.
Cô ngã bẹp xuống đất, mặt thì rõ ràng đang bôi son trát phấn, gương mặt nhẵn bóng như thế mà rồi lại ở cùng với đất bẩn thỉu.
Cẩn Nhi khóc um lên, cô khóc như đứa trẻ mới lên ba còn chưa qua ôm ấp của người mẹ, thấy vậy Na liền đỡ cô dậy, bịt miệng lại.
"Cô điên à? Hoàng đế đang trong phòng ấy, cô gây ra tiếng động không sợ mạo phạm thánh giá mà mất đầu sao?" Na nói trong sự hấp tấp.
Dù rất đau nhưng Cẩn Nhi vẫn cố bình thản, nhưng cô thực sự rất đau mà! Đau thật đấy, cô quay sang bên phía Na, miệng vẫn gào khóc nhỏ: Hu, nhưng mà mặt ta vẫn đau lắm, Na à.
Na kéo người Cẩn Nhi đi vào phòng của các nha hoàn, cô nhìn tây, nhìn đông, nhìn xiên, nhìn xỏ, nhìn với ánh mắt xảo quyệt, chỉ vì cô muốn canh chừng có nguy hiểm không thôi.
Quay trở lại với hai nhân vật chính, thiết yếu trong buổi sán hôm nay nào.
Ít ra thì cũng phải "Tâm sự đôi lời" hay "Lời nói dễ nghe" nhỉ? Mà sao Mộc An An với hoàng đế nhìn cứ kiểu xa cách nhau thế kia?Để xem hai người họ thế nào.
Hoàng đế nhìn e thẹn như các thôn nữ vậy còn An An lại ngáp ngắn ngáp dài, ngáp đi ngáp lại, hình như cô thích sự ngáp này và lặp đi lặp lại một cách thường xuyên, đều đặn liên tục.
An An đang ngồi trên cửa sổ, ánh mắt nơi phía bầu trời trong xanh, mắt cô tỏa ra thứ ánh sán rất lạ như của các thiên thần ban phước đến cho thế gian.
Món điểm tâm vẫn còn đấy, nhẹ nhàng, quan tâm và chu đáo là những gì mà hoàng đế đang làm ngày ngày, giờ giờ với cô mà cô không để ý dù chỉ một chút thôi cũng không.
Hoàng đế sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu, bậc thiên tử phải có ý chí của bậc quân vương, không thể gục ngã hay từ bỏ được.
"An An, cô ăn đi, trẫm đã đích thân làm cho cô đấy.
"Mộc An An nhếch mép, cô tỏ ra cười, ánh mắt sắc đá đến từng giây, sự việc này cô đều đã gặp qua hết cả rồi.
"Bệ hạ không cần phải cầu kì như thế, Long Huyền đã nói cho ta biết rồi, món Đường Đường này là do người trong cung nấu, ngài chỉ mang đến thôi, không cần trang trọng đến thế, haha.
.
"Đã bị nói trúng tim đen, hoàng đế không còn gì để nói, ngài cười trừ cho xong chuyện, định thể hiện bản thân chút xíu ai ngờ bị nói móc.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của hoàng đế đương triều, cô nở một nụ cười rạng rỡ, thấy thế, ngài tự cảm thấy kế hoạch lần này đã thành công tốt đẹp hơn mong đợi nhiều phần.
"Thôi, đằng nào ngài cũng mất công mang đến, ta dùng là được, cơ mà nhìn cũng được đấy, kha khá.
.
""Ừm, vậy thì cô ăn đi, ăn từ từ thôi nhé, kẻo sặc đấy!" Hoàng đế vội vàng ngắt lời.
Mấy thị vệ đứng ngoài phòng nghe thấy cùng mấy nha hoàn lẻo mép đang tự ảo tưởng về tiến triển mối quan hệ giữa hoàng đế Với Mộc cô nương, biết đâu cô ấy sẽ là nương nương tương lai? Bọn họ thi nhau cách lấy lòng Mộc An An.
"Ta sẽ là cung nữ bên cạnh Mộc nương nương cho mà coi!""Thách ngươi đấy, Chu Hoa!"Dù ở trong vườn thượng uyển nhưng không lúc nào là lão công công không nghĩ tới xã tắc, nghĩ tới yêu nghiệt đã khiến cho hoàng đế thay đổi trong chớp mắt, ngài trước nay không mê tửu sắc.
"Cứ chờ đó, Mộc An An!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...