Ngốc Lư Biệt Truy

Chỉ thấy một đội ngũ quân lính ngăn lại. Người trên ngựa đến đúng là Tứ Vương gia đương triều – “Cảnh Tương”.

Thấy y phong trần mệt mỏi, lăng la tơ lụa trên người đã muốn phủ một lớp tro bụi, xem ra là do chạy một ngày một đêm mà thành.

Bất quá, điều này không mảy may có thể che dấu khuôn mặt anh tuấn của y. Trên khuôn mặt vẫn hiện ra chút khẩn trương.

Y không đợi hạ nhân thông báo, đã giục ngựa vọt tới ngoài xe ngựa của tướng quân.

“Trần tướng quân?”

“Ồ, là Tứ Vương gia a. Bổn tướng quân thân thể có chút không khỏe, không tiện nghênh đón.” Thanh âm lạnh lùng không mang theo cảm tình, nhưng cẩn thận lắng nghe lại có pha chút sợ hãi.

Cảnh Tương nhíu mày, không nghe nói lần này có bị thương a? Sao vậy? Đây là?

Y nở nụ cười.

“Nếu đã vậy, không bằng bổn vương cùng tướng quân ngồi chung một xe ngựa đi.”

“Không, không cần, Vương gia thân phận tôn quý, thuộc hạ  cuokhông thể vượt qua.” Thanh âm rõ ràng trở nên kinh hoảng.

“Tướng quân cùng bổn vương còn phải tính toán sao?”


Vén rèm lên, Tứ Vương gia kích động tiến vào trong trướng.

“Quả nhiên.” Sau khi Tứ Vương gia nhìn đến Trần tướng quân bị điểm huyệt không thể động đậy liền lộ ra tươi cười hài lòng.

“Ngươi..... ngươi..... ngươi đừng lại đây.” Trần Đại tướng quân rốt cục không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Tứ Vương gia hoảng hốt la lên.

“La đi, la đi, ngươi la rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi. Hắc hắc.” Tứ Vương gia cười gian đưa tay hướng hắn.

Tiện thể kéo người này vào trong lòng, phải hôn hôn trái hôn hôn. Hôn lại hôn.

“Ngươi..... ngươi hôn xong rồi đủ chưa?” Trần Đại tướng quân yếu ớt chống cự.

“A! Đúng a, thân thân1 nguyên lai là muốn tiến thêm một bước. Gấp gáp như vậy a. Ta thích.”

(1: hình như là cách gọi thân mật của Tương ca a)

“Ai muốn ngươi tiến thêm một bước chứ.” Trần Đại tướng quân đỏ mặt la to.

“Ôi, ôi chao. Nhanh như vậy đã đòi hỏi thỏa mãn a. Là ta sai, ta hẳn là phải sớm một chút đem thân thân uy no. Thân thân đã không chạy khỏi vương phủ của ta.” Ánh mắt Tứ Vương gia chớp hiện lục quang sâu kín.

Trần Đại tướng quân đáng thương lúc trước thật không dễ gì từ trên giường của nhà Tứ Vương gia tránh được một kiếp, hiện giờ này không phải là đưa lên tận cửa sao.

“Thân thân, là trách bổn vương không đủ ôn nhu cho nên mới chạy đến đây tìm tiểu tình nhân của ngươi sao? Di, tiểu tình nhân của ngươi đâu? Đến chưa a?” Tứ Vương gia nháy a nháy mắt.

“Hắn..... hắn đã đi rồi.” Trần Đại tướng quân trong lòng không ngừng kêu cứu mạng, thuận tiện đem Dương Phi Lăng thật đáng chết kia mắng mấy trăm lần.

“Haiz, đi sớm như vậy a. Bổn vương từ lúc biết Trần Đại tướng quân muốn đến đón tiểu tình nhân kia của ngươi, dọc theo đường đi thực là khoái mã gia tiên1 chạy đến đây. Không biết đồ của mình có hay không bị động qua a. Phải biết rằng bổn vương thật có chút khiết phích2.” Tứ Vương gia cười hỏi.

(1: ra roi thúc ngựa chạy nhanh – 2: yêu sạch sẽ)

Trần Đại tướng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói: “Động, hắn động. Vương gia có khiết phích vẫn nên sớm một chút nghỉ ngơi đi. Sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Vậy sao có thể được?” Vương gia đưa tay nhẹ nhàng trượt đến dưới y phục, “Xem ra phải hảo hảo kiểm tra một chút.”


“Đừng!” Trần Đại tướng quân phi thường bi thương.

Tứ Vương gia nhẹ nhàng quay hắn lại, đưa mông hắn đối diện với mình, hai tay tháo khố ra.

Trần Đại tướng quân chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyện, mông lạnh lẽo. Tinh thần không khỏi hoảng sợ.

Hắn lạnh lùng nói: “Tứ Vương gia, không nên làm những chuyện khiến ngươi hối hận.”

Tứ Vương gia nghiến nghiến răng, oán hận nói: “Ta vẫn hối hận lúc trước ở trong vương phủ không thể muốn ngươi, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ chạy.”

Ngón tay tìm được nơi đó, “Ân, hoàn hảo, chưa động qua.”

Trần Đại tướng quân vừa thấy cứng rắn không được, lập tức mềm nhẹ, hắn vội vàng nói: “Khoan đã, khoan đã, Vương gia, chúng ta thương lượng lại một chút.”

“Bốp!” Tứ Vương gia đánh một phát lên cái mông trơn tru lại còn đầy đặn, nói: “Còn thương lượng, lần trước lúc ở vương phủ, ngươi cũng đòi thương lượng cùng ta, kết quả đợi đến lúc dược hiệu qua đi. Ngươi liền chuồn mất. Hừ, còn muốn bổn vương mắc lừa?”

Nói xong, tiện tay đưa một ngón tay tiến vào.

“Oa! A! Không cần a. Dừng tay.”

“Không được, vẫn không được.”

“Cảnh Tương, nếu ngươi không dừng tay, chờ ta giải huyệt, nhất định không buông tha ngươi.”

Ngón tay trong hang động không động đậy. Trần Đại tướng quân còn đang vui mừng tưởng lời nói của mình có tác dụng, lần nữa quay đầu lại, thấy Tứ Vương gia kia gở đai lưng xuống, ở trong tay vặn thành một sợi dây thừng. Thấy y đang nhìn mình, nhe răng nở nụ cười: “Ta nghe bọn họ nói, lần đầu tiên có chút đau. Ta sợ ngươi liên tục la ta sẽ nhẹ lòng. Đành phải như vậy.”


Trần Đại tướng quân không động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tứ Vương gia dùng dây lưng buột chặt miệng mình.

“Thân thân, ta chuyển động nha?”

Lại trơ mắt nhìn Tứ Vương gia từ một ngón tay ở trong hang động, biến thành bốn ngón. Lại biến thành.....

Một phát đĩnh nhập.

“Ô..... ô.....”

Hung cụ hỏa nhiệt bắt đầu đưa đẩy.

Xe ngựa lắc lư lên.

Sau n lâu, trong xe ngựa một người kêu la thảm thiết: “Dương Phi Lăng, ngươi chớ rơi vào tay ta.”

“Ân? Xem ra bổn vương chưa có uy no thân thân. A!!!”

“Không cần, không cần đâu. Ân.....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui