Dương Phi Lăng hé ra một nụ cười rộng: “Ta đây có thể đến!” Từ phía sau rút ra một đoản đao hướng bạch nhân phía trước tấn công.
Nhìn hoa mắt, người đã không thấy, cảm thấy có tiếng gió phía sau, Dương Phi Lăng nghiêng qua chuyển thân vung đao, đoản đao bay đi, nhưng lại được mắc vàomột xuyến liên tử* thật dài, vèo một tiếng quẹt qua bên người Minh Kính.
(*: dây xích)
Dương Phi Lăng xoay người một cái, “Ha, ha, muốn đấu với ta, tiểu tử nhà ngươi còn sớm!”
Thấy tay trái hắn dùng sức kéo đoản đao, đoản đao từ phía sau Minh Kính bỗng nhiên đánh qua đến. Tay phải cũng đã vận động bảy thành công lực, Minh Kính rõ ràng bị hãm trong vòng vây của mình, bên trái là liên điều của mình, y tất yếu sẽ né tránh, ví như y vừa động, ta liền đánh chưởng này vào người y, trong lòng Dương Phi Lăng đang đưa ra tính toán.
Mọi người thấy đoản đao kia hướng phía sau Minh Kính đánh tới, cũng không khỏi kinh hô, bọn họ không nghĩ đến giáo chủ vừa bắt đầu đã sử dụng chiêu này. Giáo chủ còn từng đặt cho chiêu thức này cái tên dễ nghe, gọi “Hoa đoàn cẩm thốc*”. Cũng không khỏi thay tiên tử này lo lắng.
(*: rực rỡ gấm hoa ;__;)
Lại thấy Minh Kính bóng dáng loáng cái, lại thẳng hướng Dương Phi Lăng đánh tới. Dương Phi Lăng sửng sốt, tay đã bị chế trụ gắt gao, hai người gần như mặt kề mặt, đến nỗi Dương Phi Lăng đều có thể cảm nhận nhiệt khí đối phương phun trên mặt mình. Hắn trong lòng cả kinh, vậy mà đã rơi vào trạng thái bị động. Đoản đao ở phía sau mắt thấy sẽ đâm vào sau lưng Minh Kính, Dương Phi Lăng liền đợi thời khắc này chuẩn bị phản kích.
“Bộp!” Minh Kính ngay cả đầu cũng không quay lại, dễ dàng bắt lấy đoản đao sáng loáng kia trong tay.
“Sao có thể??” Dương Phi Lăng vùng vẫy một chút, đành chịu, đối phương đã bắt được mạch của hắn, trông trộm, người ta nhẹ nhàng ấn một cái. Hắn liền nản chí.
Minh Kính đưa đoản đao bắt được đến trước mắt, cẩn thận tỉ mỷ, hỏi: “Đây là vũ khí của ngươi, vậy thanh Truy vân đoạt nhật đao?”
Dương Phi Lăng khí phách, chẳng qua cảm thấy ngón tay trên cổ tay của mình muốn dùng lực, vội vàng trả lời: “Đúng a..... Đúng thì thế nào? Đây là binh khí của lão tử, xem bộ dạng ngươi một chút kiến thức cũng không có, ngươi là thằng.....” Chữ “nhà quê” kia miễn cưỡng nuốt vào. Bởi vì, bởi vì ánh mắt của tiên tử này phát ra hào quang băng lãnh, đem chút nhiệt huyết này của hắn từng chút từng chút tiêu trừ. Thấy Minh Kính nhíu mắt lại.
“A!” Dương Phi Lăng chật vật ngã xuống đất, nằm sấp trên mặt tuyết trắng tinh khiết, Dương Phi Lăng nghĩ, may mắn, may mắn, bằng không một thân trang phục tao nhã giản dị của mình có lẽ bị hỏng mất, đây là thỉnh thiên hạ đệ nhất tú* làm ra nha. Thật mất không ít thời gian.
(*: thiên hạ đệ nhất thêu thùa)
Nhưng mà hắn không có bao nhiều thời gian may mắn, Minh Kính kia đã lòng bàn chân thứ, duy nhất đen thui trên toàn thân thể của chính mình, đặt trên người hắn. Mà tay phải của mình còn bị bắt trong tay người ta, một cái bẻ như vậy.
“Đau.....” Nước mắt của Dương Phi Lăng không khỏi chảy ra, này tay đau, tâm cũng đau a. Y phục của ta, tay của ta.
“Ngươi bằng lòng nhận thua?” Thanh âm lạnh lùng của Minh Kính từ phía trên truyền đến.
Vốn định mắng vài câu thô tục, nhưng vẫn nuốt xuống, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, trước vẫn nên kiêng nể, vì thế hắn đành phải đem tuyệt chiêu thoát thân của mình xuất ra, đó chính là chơi xấu cộng thêm không chịu nhận món nợ này.
“Ta nhận, ta nhận thua.” Dương Phi Lăng cử động cánh tay ê ẩm “Ta nhận thua còn không được sao? Ngươi để cho ta đứng lên đi.”
Người giẫm lên hắn không có động tĩnh. Một lát sau mới nói: “Thả ngươi? Thả ngươi rồi đừng mong dễ dàng bắt lại ngươi, đúng không?”
Dương Phi Lăng trong lòng run lên, “Không, sao có thể. Tuyệt đối không có.” Trong lòng lại mắng to, người này sao lại giảo hoạt như thế, vốn định thừa dịp y vừa thả ra, liền vọt vào trong giáo, a a. Vào được trong giáo rồi sẽ trở mặt không nhận nợ, điểm tâm tư nhỏ ấy bị người nhìn thấu, không khỏi có chút đỏ mặt.
“Ngươi, đi vào lấy bút mực ra đây! Nhanh lên.” Minh Kính chỉ vào một người. Người nọ cuống quit ly khai.
Dương Phi Lăng oán hận suy nghĩ, bình thường bảo các ngươi làm chút việc, đầu so với ta còn ngẩng cao hơn, hiện tại bị người khác sai khiến sao lại tích cực như vậy. Trong lòng càng thêm ủy khuất. Nước mắt ở trong hốc mắt xoay chuyển, không thể rơi lệ, ta không thể cúi đầu trước thế lực hung ác. Dương Phi Lăng cố nén để nước mắt không rơi xuống.
Gặp người lấy bút mực nọ, gần như có thể dùng thần tốc để hình dung, trực tiếp vọt đến trước mắt bọn họ nịnh hót đưa đồ đạc đến trước mặt Minh Kính.
Minh Kính nhìn lướt qua, “Đưa cho hắn.” Chỉa chỉa Dương Phi Lăng trên mặt đứng.
Nhìn đến bút mực được nâng đến trước mặt mình, nhìn nhìn lại, người nọ đồng dạng vẻ mặt lấy lòng.
Dương Phi Lăng thiếu chút nữa mắng ra miệng, “Úi!” Tay lại bị dùng sức vặn một cái.
Nước mắt lưng tròng nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, tên đó còn dùng ánh mắt đông chết người nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Cầm, ta nói một câu, ngươi viết một câu.”
“A?” Dương Phi Lăng đột nhiên có loại cảm giác bị người ta xâu xé. Hắn thoáng ra hiệu, “Ta, tay trái không viết được chữ a.”
“A!” Lại bị vặn một cái.
“Hừ, viết không được chữ? Vậy mấy trăm bản «Tiêu Dao Kinh» chép như thế nào hả?”
Dương Phi Lăng trong lòng cả kinh, năm đó ở trên núi bởi vì thường xuyên lười biếng nên bị sư phó phạt chép. Liền học được cách dùng cả hai tay, để chép nhanh một chút. Y sao biết được?
“Viết nhanh!” Người giẫm lên đã thấy không kiên nhẫn, trên khuôn mặt trắng nõn trưng ra nhíu mày.
Dương Phi Lăng nhìn qua đám người sớm ngốc lăng kia, thở dài, xem ra không ai có thể đến cứu mình rồi. Vì thế thành thành thật thật cầm bút lên.
“Viết, ta Dương Phi Lăng, từ hôm nay trở đi toàn thân toàn tâm trở thành người của Minh Kính. Sống là người của Minh Kính, chết là ma của Minh Kính. Lời nói của Minh Kính chính là thánh chỉ, phục tùng vô điều kiện, không hề oán hận nửa câu đi theo bên cạnh y. Ngươi? Nhìn gì vậy, viết nhanh.”
Minh Kính có chút cáu, người dưới chân ánh mắt trừng lớn nhìn y, bút trong tay lại không nhúc nhích.
Bị y rống một tiếng, Dương Phi Lăng bất mãn vểnh môi, cái này..... cho dù là khế bán thân hình như cũng không cần viết như vậy nha. Dù sao vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng bị người ta áp chế, cũng không thể không viết.
Viết xong, hắn ngẩng đầu ra hiệu.
Minh Kính nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, thở dài. Nói: “Tóm lại viết rằng, từ hôm nay trở đi Minh Kính chính là chủ nhân của Dương Phi Lăng, mà từ hôm nay trở đi Dương Phi Lăng hết thảy sự tình đều nghe theo lời của chủ nhân. Cũng được rồi.”
Dương Phi Lăng ngoan ngoãn viết, cuối cùng còn tự mình ký thêm tên vào. Kỳ thật trong lòng mừng thầm, bạch si ngốc lư* này. Tưởng rằng viết giấy nợ này là được rồi sao? Đợi lát nữa, bổn thiếu gia liền đi vân du tứ hải. Quỷ mới để ý đến ngươi.
(*: lừa ngốc ngớ ngẩn)
“Viết xong rồi sao?”
Ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, đem ấn ngọc long kia đưa cho ta.” Minh Kính nói.
“Cái gì?” Dương Phi Lăng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Ngươi..... ngươi muốn..... ngọc kia để làm gì?” Kích động đến nỗi cà lăm cả lên.
Bảo vật của ta, thứ này cũng không thể đưa cho y, đây chính là đồ gia bảo của Dương gia bọn họ, là lúc các Dương gia nhậm giáo chủ tìm được ý trung nhân tặng cho đối phương, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương phải nguyện ý trở thành giáo chủ phu nhân, bằng không, nhậm giáo chủ kia sẽ bị tước họ Dương, đuổi khỏi gia môn. Cả đời cũng không thể trở thành người Dương gia. Thứ..... thứ quý trọng như vậy sao có thể đưa cho y.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Phi Lăng chột dạ, thân thể hướng trong tuyết lủi a lủi.
Đáng tiếc, vẫn là bị bắt được, từ trên cổ đoạt lấy khối ngọc kia.
“Không được, không thể đưa cho ngươi.” Dương Phi Lăng giãy dục đứng lên. Muốn cướp lại.
Nhưng tất cả tấn công đều bị vô hiệu trả lại.
“Ta dù sao cũng phải có gì đó để làm chứng a, đến lúc đó ngươi chơi xấu thì phải làm sao bây giờ.” Minh Kính một bộ biểu tình đương nhiên.
Dương Phi Lăng rốt cục không thể nhịn được nữa, “Oa.....” Thoáng cái khóc thành tiếng. Nghĩ đến hắn từ nhỏ tới lớn khi nào thì chịu qua ủy khuất như vậy. Cho dù là lúc trên núi học nghệ, sư phó mặc dù có hơi nghiêm khắc, nhưng vẫn rất sủng hắn. Hiện tại thì hay rồi, bị một tên so với mình còn nhỏ tuổi hơn áp chế ở dưới, ký giao kéo bất bình đẳng, còn bị cướp mất vật đính ước. Chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy hắn cảm thấy khuất nhục chưa từng có. Lần khóc này, chính là kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết.
Nếu Dương Bá Thiên nhìn thấy nhi tử của mình khóc thành như vậy, đại khái cằm đều có thể rớt xuống luôn. Nếu sư phó Dương Phi Lăng nhìn thấy, nhất định vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Rốt cục cũng có ngươi áp đảo được Hỗn thế Ma Vương này rồi! Cho nên, làm gì có ai sẽ ra tay cứu hắn.
Cho nên trận khóc này của Dương Phi Lăng kéo dài suốt hai nén nhang, một đám người bu đen hù đằng kia cũng không có tiến lên cứu hắn.
Lúc này Dương Phi Lăng nước mắt nước mũi tùm lum, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng không thể nhìn ra. Người giẫm lên vẫn như cũ không nhúc nhích. Tựa như không có nghe đến tiếng khóc khủng bố kia.
Rốt cục khóc đến mệt mỏi, Dương Phi Lăng quyết định phá bình phá suất*. Hắn cố lấy dũng khí lớn tiếng la: “Mẹ nó, bà nó, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì khi dễ ta như vậy hả? Dựa vào cái gì? Lão tử mặc kệ, lão tử sẽ không nghe lời ngươi. Ngươi có gan thì đánh chết ta, đánh chết ta! Ngươi đồ quy tôn tử.” Cứ như vậy mắng.
(*: cũng không còn gì để bảo vệ, cứ làm đến cùng)
Mắng xong, còn không có động tĩnh, Dương Phi Lăng thầm nghĩ, mẹ nó, sẽ không muốn đánh chết ta thật chứ. Liền dùng khóe mắt trộm nhìn.
Thấy Minh Kính kia sớm cười cong cong hai mắt như vầng trăng. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra nhu tình nhè nhẹ.
“Chưa gặp qua người khóc xấu đến như vậy!” Giây tiếp theo, liền phất tay áo mà đi, giống như tiên tử thăng thiên, phiêu nhiên mà đi.
Dương Phi Lăng cử động một chút tay phải đã muốn tê cứng, chậm rãi chuyển hướng đám người thấy chết không cứu kia.
Sửng sốt, như thế nào một người cũng không có? Nguyên lại mọi người trong giáo từ lúc Dương Phi Lăng rống to tất cả đều đào tẩu, Dương Phi Lăng nghiến rang nghiến lợi quát: “Các ngươi này cả đám không lương tâm!!!” Bất ngờ kinh động vài con quạ đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...