Dương Phi Lăng nhịn không được, đứng dậy liền nhào qua.
Giữa tiếng kêu sợ hãi của mỹ nhân, Dương Phi Lăng bổ nhào đến bàn đem tất cả điểm tâm trên bàn, lang thôn hổ yết, thuần thục, nhét toàn bộ vào trong bụng của mình, còn không thức thời ăn no ợ hơi!
Mỹ nhân cùng chủ tử Ngạch Nhật Khách của nàng hai người trừng lớn mắt, biểu tình trên mặt so với nhìn thấy quái vật tấn công còn buồn cười hơn. Hoàn toàn bị Dương Phi Lăng làm cho chấn kinh.
Chung quy vẫn là chủ tử, nhìn quen cảnh đời. Ngạch Nhật Khách khôi phục sắc mặt. Ra hiệu cho mỹ nhân còn đang dại ra ở bên cạnh nói: “Lạc Nhật, bưng nước cho hắn.”
Mỹ nhân Lạc Nhật được chủ nhân lôi ra từ trong khiếp sợ, vội gật đầu, rót nước đưa cho Dương Phi Lăng.
Dương Phi Lăng đang bị nghẹn khó chịu, cầm nước qua liền một hơi uống hết, ân, dễ chịu hơn, phải biết rằng, người bình thường thật đúng là không thể lập tức ăn vô nhiều điểm tâm ngọt như vậy.
Dương Phi Lăng tiếp tục bản thân mặt dày, thần tình tươi cười sáp về phía mỹ nhân: “Nguyên lai người kêu Lạc Nhật a! Quả nhiên là vì xinh đẹp đến ngay cả thái dương cũng lạc mất.”
Lạc Nhật bất đắc dĩ xê xê thân mình bảo trì khoảng cách: “Thỉnh tự trọng.”
Nụ cười trên mặt cứng ngắt, vốn định lấy lòng, kết quả lại làm cho mỹ nhân chán ghét, đây chính là tối kỵ của tán gái. Dương Phi Lăng trong lòng sốt ruột, nhãn châu xoay chuyển. Xoay người hướng chủ nhân trên chính vị, lấy lòng:
“Ha ha..... Ta thấy huynh đài dáng vẻ bất phàm, nhất định không phải là nhân vật tầm thường a! Hôm nay tiểu nhân có thể được huynh đài tương trợ thật sự là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Nhìn thấy vẻ mặt a dua của Dương Phi Lăng, Ngạch Nhật Khách trong lòng thở dài, ngươi rốt cục nhớ đến ta cứu người rồi! Tiêu sái phất tay: “Khách khí, không biết tiếp theo tiên sinh dự định thế nào?”
Cố tình lơ đi tiêu sái đẹp trai khí thế của người trước mặt, Dương Phi Lăng nói trong lòng: ta không cáu, ta không cáu. Trên mặt còn bồi cười: “Tiểu nhân nhất thời cũng không biết phải đi đâu, đành phải đi bước nào tính bước ấy.”
Ngạch Nhật Khách khẽ nhíu mày, sau đó liền cười nói: “Nếu không chê bai tiên sinh có thể cùng bổn vương đồng hành, ngươi thấy sao?”
Dương Phi Lăng liên tục gật đầu: “Rất tốt, rất tốt.” Được, bất tri bất giác, kêu tiên sinh, tiên sinh, gắng gượng đem Dương Phi Lăng kêu ra văn hóa đến thế.
“Không biết tính danh của tiên sinh?” Ngạch Nhật Khách hỏi.
“Ta gọi là Dương.....” Dương Phi Lăng sau khi trải qua trùng trùng điệp điệp nguy cơ rốt cục trở nên thông minh, hắn vội vã dừng lại. Chậm rãi phun ra chữ sau: “Ta gọi là Dương Quảng.”
Đột nhiên nhớ tới gì đó kêu lên sợ hãi: “A! Ngươi vừa rồi tự xưng bổn vương, ngươi là?”
Lạc Nhật buông tay bịt kín lỗ tai, khinh thường nói: “Chủ tử là tam vương tử của Mông Cổ.”
Ngạch Nhật Khách nhẹ nhàng gật đầu, xác nhận.
Dương Phi Lăng há to miệng, thầm nghĩ, thân nương a! Ngươi có thể cho ta gặp người bình thường một chút được hay không. Từ sau khi ta xuất giáo đến nay, vẫn chưa gặp qua người bình thường một chút. Không phải tướng quân thì là Hoàng Thượng, không phải là Hoàng Hậu chính là hòa thượng của hoàng tộc, hiện tại lại gặp được một Vương gia của ngoại tộc, ngươi không phải là cố ý muốn tức chết ta chứ!
Hoàn hảo, hoàn hảo, Dương Phi Lăng nghĩ, ta còn có Lạc Nhật.
Nghĩ vậy, lại lén nhìn người ta, kết quả Lạc Nhật liền quăng cho hăn một ánh nhìn xem thường, ngược lại cẩn thận uy nước trà Ngạch Nhật Khách, tổn thương! Dương Phi Lăng oán hận trừng mắt tình địch! Thật muốn lập tức đem người này đập thành từng mảnh.
Ngạch Nhật Khách một chút cũng không bị ảnh hưởng của ánh mắt không thân thiện này, hắn một bên thoải mái uống trà, một bên đối Dương Phi Lăng nói: “Kỳ quái, tiên sinh không phải Dương Phi Lăng sao?”
Nổi lên cảnh báo! Dương Phi Lăng giây tiếp theo chỉ biết bản thân phải làm gì đó.
Hắn sưu một tiếng đứng dậy, hướng Ngạch Nhật Khách chắp tay thi lễ nói: “Tiểu nhân thật sự không nên quấy rầy Vương gia, tiểu nhân lập tức rời khỏi.”
Dứt lời, liền xê dịch về phía cửa xe.
“Chậm đã!” Ngạch Nhật Khách rốt cục lộ tướng mạo nguyên bản, cười gian.
Lạc Nhật đã di chuyển đến cửa xe đưa tay ngăn cản Dương Phi Lăng muốn xuống xe.
Dương Phi Lăng cắn răng: “Tránh ra.”
Lạc Nhật tay áo bên phải che nửa mặt, khẽ cười nói: “Tiên sinh, không cảm thấy có gì bất ổn sao?”
Dương Phi Lăng kinh hãi, thầm vận nội lực, hoảng sợ, tay chân thế nhưng không có nửa phần sức lực, trực tiếp ngã xuống.
“Ây ui!” Dương Phi Lăng nhẹ giọng kêu lên, hai tên chết tiệt này, cũng không đỡ một cái.
Ngạch Nhật Khách lười nhát ngồi xuống, Lạc Nhật vội vàng tiến lên, đỡ lấy.
Ngạch Nhật Khách nói với Dương Phi Lăng: “Tiên sinh, có phải có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta không?”
Dương Phi Lăng động cũng không động, chỉ có thể liều mạng nháy mắt.
“Ngươi có phải muốn biết ngươi vì sao trúng độc hay không?”
Nháy mắt.
“Ha ha! Ha ha! Điểm tâm, nước uống ngươi ăn vốn cũng không độc, chỉ là hai thứ ngươi đều ăn, tất trúng độc “Nhuyễn cốt tán” này.”
Dùng sức nháy mắt.
“Ngươi có phải muốn biết ta vì sao phải hạ độc ngươi hay không?”
Nháy mắt, lại nháy mắt.
“Đừng nóng vội! Ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết, Hoàng Hậu trung nguyên của ta.” Ngạch Nhật Khách chầm chậm nói.
Cái gì? Hoàng Hậu trung nguyên, mẹ nó, nguyên lai lầm, Dương Phi Lăng cố gắng nháy mắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...