Nắng lên, xuyên qua bức rèm mỏng...
A, đầu tôi đau quá, hạ thân cũng cứng ngắc, xương khớp cũng như rụng ra, đau đớn không thể cựa mình được.
Khoan, tôi ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, mở mắt ra.
-A..Á Á Á Á Á
Tiếng hét của tôi ....
Chuyện quỷ quái gì đây?
Tôi nằm trên cánh tay anh, anh ôm ngang eo tôi, tôi cũng đang ôm anh.
Chỉ có điều.. cả hai đều không mặc quần áo.
- Mới sáng ra đã ồn ào rồi, cô ngốc này.
Giọng anh có vẻ như đang ngái ngủ, rất tự nhiên, anh xiết chặt vòng tay khiến tôi không thể giãy giụa.
Đêm qua xảy ra chuyện gì, không phải đã rõ quá rồi sao?
Tôi chỉ không thể tưởng tượng được người như anh lại lợi dụng hôm qua để làm cái việc đáng xấu hổ này.
Tối qua, tôi say.
Sáng nay tôi thấy cảnh này đây: quần áo của anh và tôi vứt xuống sàn nhà, anh và tôi lại thâm mật trên giường vậy. Xong rồi..
Sự trinh trắng tôi gìn giữ 24 năm trời cuối cùng cũng mất đi. Trong một cơn say..
Tôi thề sẽ không động đến rượu nữa...
Tôi ấm ức, tôi đau xót...Nước mắt lại tuôn ra, giàn giụa. Tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tại sao?
Anh coi tôi rẻ mạt như vậy?
Hôm qua vì rất tin tưởng anh, tôi mới đồng ý ở lại uống rượu với anh.
Cái chuyện mà tôi nghĩ rằng mình suy nghĩ linh tinh cuối cùng cũng xảy ra rõ ràng trước mắt...
Anh cũng cảm thấy như cơ thể tôi đang run lên, anh bỏ tôi ra khỏi lồng ngực, mặt anh tối lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi:
- Ngốc, sao lại khóc? Thật là, đau lắm hả? Anh xin lỗi, đêm qua anh...
- Tại sao lại đối xử với em như vậy? - tôi hỏi, ánh mắt có phần óan trách.
Anh nhìn thấy phản ứng của tôi, bỗng siết tôi vào ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, vuốt nhẹ mái tóc rối của tôi:
- Vì anh yêu em, bé ngốc ạ!
Gì cơ, anh đang nói gì thế? Anh vẫn còn yêu tôi, 5 năm rồi mà tình yêu trong anh vẫn còn tồn tại..
Tôi ngước đi mắt ngân ngấn lệ nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, anh chậm rãi nở nụ cười, giọng nói vô cùng kiên định:
- Những gì hôm qua anh đã làm, anh hoàn tòan tỉnh táo. Anh vẫn còn yêu em nhiều lắm ngốc ạ.. Bây giờ cả người cũng là của anh rồi, tuyệt đối không được thích thú theo tên nào khác nữa nghe chưa?
Tôi đang mơ à, nước mắt lại chảy ra, lần này là vì cảm động. Tôi không quan tâm nữa, tôi tin tưởng anh, rất tin.
- Này, sao em vẫn còn khóc?
- Vì em vui...
- Ngốc quá. Từ bây giờ tuyệt đối không được rời xa anh nữa, nghe rõ chưa?
-Dạ.
- Cho dù em chạy đi đâu thì anh vẫn tìm được.
- Nói dối.
- Em không tin? Vậy thì buổi kỉ niệm thành lập trường là ai tổ chức?
- Không phải là anh chứ?
Anh mỉm cười, không đáp. Cái con người bá đạo này, cả cái đó mà cũng nghĩ ra được.
- Anh biết em vẫn học tại trường mà còn cố tình tổ chức cái buổi kỉ niệm đó, lại còn tự cho mình làm khách mời.- tôi nhịn không được đánh nhẹ lên ngực anh.
- Tại anh muốn gặp em trong hòan cảnh tự nhiên nhất, với lại sau 5 năm gặp lại anh muốn thấy em ăn mặc thật đẹp vì chính bản thân mình, chứ không phải vì anh... Anh muốn thấy cô gái 24 tuổi mạnh mẽ, tự tin, thấy em tự biết cách chăm sóc mình ở nơi đông người mà không có anh ở đó. .
Nước mắt tôi lại chảy ra, anh bá đạo như vậy, suy nghĩ cũng khác người luôn. Chỉ biết làm theo ý mình thôi.
- Tự nhiên cái con khỉ mốc. Anh làm em lúc đó đau lòng muốn chết - tôi hờn dỗi nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, khẽ thì thầm:
- Anh xin lỗi...
Anh lại ôm chặt lấy tôi.
Chết thật, giờ tôi mới cảm thấy anh và tôi còn chưa mặc quần áo, cảm giác da thịt đụng chạm khiến tôi đỏ mặt vì ngượng ngùng.
Ừ, đêm qua chúng tôi còn thân mật hơn, làm tôi sáng dậy đau muốn chết, nhưng lúc đó tôi say rượu, không tính.
Tôi đẩy anh ra, lấy chăn che người:
- Em đi mặc quần áo.
Đột nhiên, cánh tay tôi bị anh kéo lại, theo quán tính lại ngã nhào vào lòng anh..
- Còn định chạy hả ngốc? Anh không biết đâu, hôm qua là em dụ dỗ anh..- anh cười gian xảo.
- Em...không có..em..
- Em không nhớ gì sao, vậy để anh kể lại...
Tôi đưa tay bịt miệng anh lại, tôi có chút lóang thóang nhớ. Chuyện mất mặt như vậy sao để anh nói ra được.
Anh nhìn tôi, mỉm cười:
- Em phải chịu trách nhiệm đi, hôm qua là lần đầu tiên của anh.
- Nhưng cũng là lần đầu tiên của em....
- Vậy, gả cho anh nhá..
Nhầm không vậy, anh đang cầu hôn tôi?
Chưa sáng đã ăn hiếp tôi, tôi không dễ tha cho anh như vậy đâu.
- Ai nói sẽ gả cho anh?
- Cả trái tim và cả người anh đều lấy hết rồi, không gả không được.
- Kệ anh, mặc anh, không gả...
- Thật không?
Tôi đưa ánh mắt chắc nịch nhìn anh :" Thật, em không gả cho anh"
-Thân lừa ưa nặng...
Nói rồi anh lấy hai tay cù tôi, khiến tôi nhột muốn chết luôn, tiếng cười đùa của tôi và anh vang khanh khách khắp căn phòng:
- Đủ rồi... ha ha... em nói đủ rồi,,...em đồng ý, được chưa?
Động tác của anh bỗng dừng lại, khoé miệng cong lên...
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm:
- Ngốc...
- Suốt ngày mắng em ngốc, anh mới ngốc đó..
- Ừ ,anh ngốc. Ngốc nên mới để em chạy đi 5 năm như vậy. Nhưng suy đi tính lại thì em vẫn ngốc hơn.
Thật là khiến người ta tức ói máu mà!!!!
Rốt cuộc thì Ngốc? Là anh hay em?
- Anh à?
-Gì?
- Em yêu anh..
- Anh cũng yêu em, ngốc ạ..
Nắng đẹp như những mảnh pha lê vỡ tan trong không khí. Tiếng chim nhẹ nhàng hót trong sớm thu lành lạnh. Một làm gió khẽ thoáng qua như vô tình lay động những nhành hoa. Ngày hôm nay, thật đẹp...
*****
Vậy là cuối cùng tôi cũng được ở bên người mình yêu, cũng có được hạnh phúc.
Bạn biết không, không phải là chúng ta xa nhau bao lâu mà là chúng ta yêu nhau được bao nhiêu.
Hạnh phúc không phải là cái bóng để ta đuổi theo nhưng nếu không cố gắng thì không bao giờ ta có được hạnh phúc.
Tình yêu là vị tha, là gác bỏ đi thù hận. Yêu là hi sinh, là chân thành. Tình yêu không có đúng, sai. Tình yêu chỉ có sâu nặng và mù quáng...
Trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng ta sẽ lại tìm về với nhau...
Dù chúng tôi đứng ở hai cực ngược nhau thì vẫn có thể bên nhau, cho đến suốt đời.
Bạn có đang yêu không? Nếu có bạn hãy yêu mà không cần đòi hỏi đáp trả.
Còn nếu chưa, thì sao không thử một lần. Hãy chờ đợi và chân thật, tôi tin một ngày không xa hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn
_____ hòan chính văn_____
lời tác giả: phù, hòan chính văn rồi, có thịt cá đàng hoàng nhá :))) Sau 1,2 ngày nữa sẽ có ngoại truyện về Hạo Phong nhé. Mong mọi người đón đọc!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...