P/s: thật sự là sorry những bạn đợi hòan rồi mới đọc, mình lỡ tay xóa mất chap 1 rồi:(((( hậu đậu quá. Mong mọi người lượng thứ. Mình cx đang rất đau khổ vì xóa chap 1 đi mất 2000 views lận:(((((
****
Nói là kỉ niệm ngày thành lập trường, mà lại tổ chức tiệc ngoài trời, có cả dạ vũ nữa chứ....
Thầy hiệu trưởng chắc dạo này hồi xuân.
Cũng tốt, tiệc ngoài trời xen kẽ phát biểu và tổ chức kỉ niệm còn hơn chán so với việc mấy nghìn sinh viên chen nhau trong cái hội trường với mấy tiết mục văn nghệ và màn hội nghị dài ngoằng. Chí ít tôi có thể chơi đùa mà quên đi những nỗi buồn nặng lòng khó chịu....dù chỉ là trong một buổi tối.
Tôi và Hạ Vi- cô bé sinh viên năm nhất (xuất hiện ở chap trước) cùng nhau chuẩn bị cho buổi tối kỉ niệm. Có lẽ khi đi dự tiệc kỉ niệm, tôi không nên đi với cô bé Hạ Vi dễ thương này, tôi sợ cái vẻ tinh nghịch, trong sáng của nó sẽ biến tôi thành bà chị già nua, xấu xí khi đi bên cạnh. Nhưng nhìn xem, tay nghề trang điểm của Hạ Vi rất khéo, tôi còn không nhận ra mình trước gương.
Gương mặt được trang điểm cầu kì.
Một bộ váy trên đầu gối với màu đen không chói mắt.
Mái tóc khẽ xoăn nhẹ buông xuống ôm lấy đôi vai...
Đôi guốc cao gót cao làm tôi thêm vẻ nữ tính....
Ai đứng trước gương kia?
Là tôi cô nàng 24 tuổi rồi sao?
Qua lớp trang điểm này, gương mặt tôi chỉ là vẻ buồn bã và nhớ nhung, cuối cùng tôi cũng chỉ là kẻ lấy son phấn mà tạo nên cái thần thái mới vốn không phải là mình....
-Sư tỉ ,chị xinh chết đi được- Hạ Vi lên tiếng.
Tôi nhìn cô bé. Nét thanh xuân trẻ trung trên gương mặt cô khiến tôi nhớ lại tuổi 19 đã qua với bao nhiêu buồn vui, khổ đau và hạnh phúc..
19 tuổi, tôi cũng chưa bao giờ ăn mặc đẹp trước mặt anh như vậy...
Thật lạnh quá, cơn gió vừa ngang qua lạnh quá..
Làm tôi bỗng nhớ bờ vai ấm áp của anh.
5 năm nay, anh sống có tốt không?
Anh đã tìm được cô gái nào chưa? Nếu đã tìm được, tôi sẽ nguyện chúc phúc cho anh..
Không được khóc, tôi không được khóc, nếu không lớp trang điểm này sẽ nhoè đi...
*******
Bữa tiệc bắt đầu.
Quá ồn ã...
Những ca khúc, những món ăn, những bàn tiệc, những tiếng hò reo, những tiếng chạm cốc..... Tôi nhận ra chỗ này quá đông đúc, mà tôi lại quá cô đơn.
Hạ Vi vừa đến đã bị một cậu bạn lôi đi. Con bé thật hợp với những bữa tiệc huyên náo, không giống tôi- cô độc trong vô vạn người. Tôi nhận ra nếu không có anh thì mọi thứ đông vui đều trở nên nhạt nhẽo.
5 năm, cớ sao tôi không quên được.
Tôi chen chân lên đầu hàng ghế đầu ngồi, tôi biết tí nữa thảo nào đến giờ giao lưu và phát biểu thì kiếm chỗ ngồi rất khó khăn, nên tự mình ung dung ngồi lên hàng ghế đầu trước. Đằng nào thì mọi người cũng đang chơi vui vẻ, tôi không lo không tìm được chỗ
20h30
Đến phần giao lưu với học sinh cũ của trường.
Tôi biết ngay mà. Sinh viên đang trèo lên đầu nhau tìm chỗ ngồi, ăn mặc đẹp mà bây giờ không kiêng kị gì tranh chỗ nên thèm để ý. Tôi thấy mình có chút sáng suốt khi đi ngồi ghế trước. Khả năng tranh giành của tôi không tốt lắm.
Thế mà tại sao năm đó tôi lại "tranh" được anh với bao nhiêu cô gái....
.
Sống mũi tôi lại cay cay rồi....
****
Tôi nhìn lên sân khấu, bước ra sau lời giới thiệu của thầy hiệu trưởng, hai học sinh cũ ưu tú xuất sắc của trường.....
Không phải chứ...
Minh Hạo Phong.
và
Hoàng Hải Dương.
Tôi chết trân tại chỗ.
Anh đến.
Sao tôi quên mất anh là học sinh ưu tú của trường.
Sao tôi quên mất khả năng anh là học sinh cũ về giao lưu.
Hay thật...
Nực cười thật...
Đau đớn thật..
Mắt mở to, lòng dặn mình không được rơi nước mắt, tuyệt đối không..
Nhưng không xong rồi, mắt tôi đã ầng ậc nước.
Anh vẫn đẹp trai như vậy. Gương mặt cương nghị, sống mũi cao thẳng, mái tóc bồng bềnh như sóng. Đôi môi khẽ nhếch không vướng chút bụi trần. Anh mặc một bộ vest đen, dáng người chuẩn. Tôi nghe rất rõ tiếng hò reo của đám sinh viên nữ khi anh và Hạo Phong bước ra....
Đôi mắt của anh, tôi không nhìn rõ. Vì mắt tôi đã nhoè đi vì nước mắt từ bao giờ..
Lòng đột ngột đau thắt. Vết thương vùi sâu trong kí ức lại bắt đầu rỉ máu từng hồi...
Tôi đưa tay lau nước mắt, không thể ngồi đây được nữa...
Tôi ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh, hình như cũng đang nhìn tôi. Chết mất. Sao tôi lại chọn hàng ghế đầu, mà lại còn ở giữa thế này.
ÔNG TRỜI QUẢ LÀ KHÉO DÀY VÒ CON NGƯỜI.
Anh nhanh chóng đưa ánh mắt ra chỗ khác.
Tôi không thể ngồi thêm ở đây, một giây phút nào nữa...
Nếu không, tôi sẽ chết vì thiếu không khí..
Có ai nói với anh là xuất hiện ở đâu, thì khí khái của anh sẽ bức chết người ở đó không?
Tôi đang tính đứng lên, nhưng không được. Tôi ngồi hàng ghế đầu, tất cả đều đang rất im lặng lắng nghe, trước mặt tôi còn có thầy hiệu trưởng. Tôi mà đứng lên đi thì e rằng sẽ thành tâm điểm chú ý của trường và nhận được sự "yêu quý" đặc biệt của hiệu trưởng mất..
Nghĩ đến đấy thôi, tôi đã nổi da gà.
Tôi đành ngồi im tại chỗ, cúi mặt xuống...
Câu hỏi của MC và câu trả lời của anh cứ xoay vòng trong đầu tôi.
Hạo Phong bây giờ đã là tổng giám đốc của một công ti lớn ở miền Bắc, tuổi trẻ tài cao.
Nhưng anh còn khiến người ta bàng hoàng hơn. Tốt nghiệp bằng tiến sĩ bên Mĩ. Làm chủ công ti của bố anh với chi nhánh trên tòan quốc và đang mở rộng hợp tác với một tập đòan lớn ở Hoa Kì.
.....
Hạo Phong vẫn vậy, vẫn biết nói đùa, biết cách trả lời thú vị khiến cả buổi lễ sôi nổi hẳn.
Vẫn là anh kiệm lời nhưng gọn ghẽ, đủ ý, lạnh lùng. Giọng nói nam tính vẫn không trầm không cao khiến người ta khó mà đoán được dụng ý..
Đã lâu lắm rồi, tôi mới nghe được giọng nói này.... Tôi nhớ, thật sự nhớ...
Nỗi nhớ ấy bây giờ chảy theo nước mắt. Tôi cúi mặt, cắn môi không cho tiếng nấc thoát ra khi mà lòng đang ngập tràn sóng gió.
Thật may, tất cả đang hướng lên sân khấu với hai anh chàng trai hoàn hảo. Không ai để ý đến tôi..
Đột nhiên, câu hỏi của MC với anh Dương làm cho tôi giật mình:
- Kỉ niệm lớn nhất khi bạn học ở trường đại học này là gì?
- Mối tình đầu.- Anh trả lời như không cần suy nghĩ.
"Ồ ...ồ...ồ...ồ..Ồ"
Cả trường hò hét lên, đám con gái la lên như đang gặp thần tượng Hàn Quốc.
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn tôi. Đôi mắt thâm sâu phức tạp. Ngày yêu anh, tôi đã tìm cách giải mã những bí ẩn không tên trong ánh mắt của anh.
Nhưng giờ đây ánh mắt ấy lại ngàn lần khó đóan biết hơn....
Ánh mắt đó cũng ngay lập tức dời đi.
Có lẽ, Hạo Phong cũng nhận ra sự hiện diện của tôi. Anh cười một nụ cười có xen bất ngờ, vui mừng và gượng gạo.
Xin ông trời, đừng dày vò tôi nữa.
5 năm, tôi thật không lúc nào k nhớ đến anh...
Muốn khóc, muốn đau, muốn hét lên, muốn chạy trốn...
Nhưng giờ đây, nước mắt đã khô, lòng đã chết, không thể hét và phải trực diện đối mặt....
Tôi nở nụ cười đau khổ, trên mặt nước mắt còn chưa khô....
Tôi nghe ba từ MỐI TÌNH ĐẦU.
Nghe đau đớn.
Tình đầu thì khó thành, mà suy cho cùng thì "tình đầu" đã là quá khứ. Nói như vậy là anh đã có "mối tình mới" rồi.
Tôi rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ, một phiền phức không mang lại hạnh phúc cho anh.
Tôi tưởng rằng khi gặp lại anh, nếu anh đã có người mới, thì tôi có thể mỉm cười mà chúc phúc cho anh. Tôi không ngờ bây giờ trái tim như muốn vỡ tan vì đau đớn.
Tình yêu......
Thật là nhiều nỗi đau....
** **
Buổi lễ kết thúc.
Ngày hôm nay tôi không nên đến đây...
Một ngày toàn nước mắt.
Hóa ra tôi vẫn yếu đuối như vậy.
Tôi tưởng rằng mình đã mạnh mẽ lên nhiều trong suốt những năm tháng khốc liệt để trả nợ cho dượng, những năm đại học chắt chiu và làm thêm để cho dượng và mẹ tôi yên lòng để tôi ra Bắc học tiếp.
Mẹ tôi không phản đối tôi yêu anh Dương. Bà nói bản năng của phụ nữ là hướng về hạnh phúc. Dượng tôi khi biết chuyện anh đi Mĩ, đã đau khổ nói dượng nợ tôi, dượng có lỗi với tôi...
Không, tôi đã nói rằng tôi và anh không hề có duyên.
Chúng tôi như hai mảnh võ cứa vào nhau khiến cả hai chỉ thêm sứt mẻ....
Câu chuyện nhiều nước mắt....
****
Tôi bỗng nghe giọng nói sau lưng:
- Em chỉ biết khóc thôi à? 5 năm rồi sao vẫn như vậy?
Tôi không nghe nhầm, là giọng nói này...
- Anh Dương, anh Dương.....anh.......
Nước mắt lại tuôn ra như xối...
- Ngốc, đừng có gọi tên tôi. Tôi hận không thể đánh chết em.
Phải, chính là ngữ âm lạnh khốc này...
Tôi đứng trơ như khúc gỗ, nhìn anh. Anh gần tôi hơn lúc ở trên sân khấu nhiều. 5 năm, gương mặt xa cách năm năm. Tay tôi run lên nhưng đôi chân thì gần như bất động.
Đột nhiên, bóng người cao lớn của anh bước đến chỗ tôi. Anh bỗng ôm chặt lấy tôi, xiết vào trong lồng ngực:
- Đừng nói gì cả. Tôi đang rất giận, rất giận em.
Anh à, em lại khóc rồi.
Vì mùi hương bạc hà thoang thỏang đang xộc vào mũi tôi, khuôn ngực ấm áp rộng lớn như muốn vùi tôi vào trong đó. Bàn tay anh đang ôm thật chặt tôi như thể buông ra là tôi sẽ biến mất vậy...
Tôi không khống chế được tình cảm, cũng đưa tay ôm lấy anh...
Tôi chợt nhớ tin nhắn năm đó tôi gửi cho anh:
"Anh hãy đợi em nhé! Có ngày mình sẽ gặp nhau, sớm thôi anh ạ..
Em yêu anh"
____còn nữa_____
Lời tác giả: các mem ơi, thật tiếc 2000 views quá :(( Đùa vậy thôi chứ các mem tiếp tục ủng hộ mình nhá!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...