Dượng tôi sắp phá sản!!
Không phải chứ, công ti của dượng tôi là một công ti nhỏ, ngày tôi ra ngòai Hà Nội học, công việc kinh doanh còn rất tốt, sao đương nhiên lại như vậy...
Mẹ tôi nói rằng, nợ xấu tồn đọng quá nhiều, vốn lưu động lại không có. Chuyện công ti dượng chống đỡ được qua một thời gian như vậy là đã hết sức rồi. Ngân hàng không cho vay, dượng tôi liều lĩnh vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, kết quả là đầu tư thô lỗ. Dượng tôi tay trắng, lại mang hàng đống nợ vào người...
Tôi xa nhà mới có 4 tháng, sao lại có thể? Cách một tháng trước tôi còn về nhà, sao tôi không hề hay biết.
Hóa ra là tôi quá vô tâm....
Liệu có phải tôi đã quá mải mê tìm kiếm hạnh phúc cá nhân mà quên mất mình vẫn còn một gia đình.
Rồi đột nhiên biến cố xảy ra, khiến tôi không lường trước được..
Gia đình là điểm tựa.
Dượng tôi như cha đẻ của tôi, không, ông tuyệt hơn rất nhiều so với người bố chỉ biết đánh đập và mắng chửi tôi, ông thương tôi như chính con gái ruột của mình...
Tôi biết làm gì bây giờ?
Tôi biết về đâu khi bão dông?
Tôi biết tôi phải quay về Nam một thời gian, dù không biết có thể giúp đỡ ông gì không nhưng ít ra tôi cũng phải trở lại, bên cạnh gia đình tôi lúc này...
Cơn gió cũng có lúc ngày phải dừng chân để trở về nơi chốn của mình..
Huống chi là con người....
Vậy nên, dù bạn đang ở đâu, thì cũng hãy trở về ngôi nhà của mình....
Mẹ tôi gọi điện quá đột ngột, khóc lóc dữ dội...
Nửa tiếng đồng hồ sau, em gái tôi ( con dượng tôi và mẹ tôi) gọi điện cho tôi trong tiếng mếu máo và nấc cục : mẹ tôi sốc, bất tỉnh hôn mê, dượng tôi bị lũ cho vay nặng lãi bắt đi, em gái tôi còn bị bọn chúng gọi điện uy hiếp...
Đất dưới chân tôi như sụt lún, mất toàn bộ tri giác. Thứ gì đó mặn mặn xối xả chảy xuống môi- nước mắt..
Đã bao lâu rồi tôi không khóc? Nước mắt cũng trở nên xa lạ?
Có một người con trai từ khi bày tỏ đã cấm tiệt nước mắt của tôi- Là anh, Hoàng Hải Dương....
Tên anh lặp đi lặp lại trong đầu tôi, khiến cho nước mắt càng được dịp thi nhau rơi xuống....
Tôi nhớ anh, muốn tựa vào lồng ngực anh dựa dẫm...
Nhưng hoàn cảnh bây giờ không cho phép tôi quỵ lụy, không cho phép tôi được gục ngã..
Vì nếu bây giờ tôi gục ngã, mẹ và em gái tôi sẽ trông chờ vào ai, dượng tôi sẽ làm sao mà thôi tuyệt vọng. Tôi phải mạnh mẽ lên, phải cố gắng lên!
Gạt vội nước mắt...
Tôi mua vé, bay vào Sài Gòn đêm đó...
Tôi không gọi điện cho anh, tôi không đủ tự tin khi nghe giọng nói của anh. Vì tôi biết, tôi sẽ phải xa anh một thời gian, giọng nói của anh sẽ giữ bước chân tôi ở lại...
Tôi gửi cho anh một tin nhắn dài, rồi bấm gửi trước khi lên máy bay:
" Anh à, dượng em phá sản rồi, gia đình em bây giờ rất rối, em phải quay về...
Em định gọi điện cho anh, nhưng không có can đảm. Em sợ em sẽ không thể đi khi nghe giọng nói của anh, em sợ lại dựa dẫm vào anh khiến anh phải nhận thêm rắc rối. Vậy nên, em quyết định vào Nam một thời gian, cố tìm cách giải quyết rồi sẽ quay về Bắc.
Đừng bảo em ngốc hay ích kỉ khi không nói cho anh. Vì ngay đến lúc trước khi lên máy bay, em mới có đủ dũng khí để gửi tin nhắn đi, em sợ mình sẽ chạy đến tìm anh khóc lóc mất....
Anh hãy đợi em nhé! Có ngày mình sẽ gặp nhau, sớm thôi anh ạ..
Em yêu anh"
Gửi xong tin nhắn, nước mắt tôi lại ùa ra. Một giọt thấm vào môi, mặn đắng....
********
5 năm sau......
Trời trong, không có mây..
Tôi không ngờ đã lâu như vậy.
"Chị Như, chị nghĩ gì mà thẫn thờ thế"- tiếng một cô sinh viên năm nhất khiến tôi giật mình.
" À không, chị chỉ hơi mệt thôi"
" Vậy em không làm phiền chị nữa, chị nghỉ ngơi đi nhé"
Tôi cười gượng gạo đáp lại cô bé...
5 năm.. tôi giờ là sinh viên năm cuối...
5 năm, quá nhanh và cũng quá chậm..
Đừng hỏi tôi vì sao người to đầu đã 24 tuổi như tôi vẫn còn là sinh viên năm cuối. Vì chuyện năm đó, tôi đã phải bảo lưu kết quả học tập 2 năm.
5 năm trước, tôi trở về Sài Gòn. Tôi quyết định bán sạch nhà cửa, đất, cổ phiếu có trong tay ( khi dượng tôi thành lập công ti đã chuyển nhượng cho tôi). Tôi đưa hết số tiền đó cho bọn vay nặng lãi, xin chúng thả dượng tôi. Nhưng rồi tôi biết chút tiền cỏn con và những giọt nước mắt quỳ lớt van xin không giữ được chúng bao lâu, tôi và mẹ đã chạy vạy hết họ hàng ,làng xóm , nói nặn nhẹ để họ cho vay. Tôi đã gồng mình làm thêm, bảo mẹ kiếm mọi cách xoay vốn, bảo dượng tôi tìm chỗ trốn, để bọn vay nặng lãi không tìm ra mà đánh đập. Ba mẹ con tôi lại trở về khu ổ chuột, ăn uống sinh hoạt khốn đốn. Đêm nằm, ba mẹ con thường nhìn nhau khóc, khóc đến ướt gối...
Bọn vay nặng lãi vốn không phải lũ khoan dung. Chúng từng bắt em gái tôi, đến phá đồ trong cái nhà ổ chuột hôi thối không còn đồ đạc gì ra hồn của chúng tôi, gọi điện uy hiếp tôi mỗi đêm. Dọa nạt, nhục mạ, hành hạ, chúng tra tấn tôi hằng ngày bằng thứ cực hình đó, khiến tôi cơ hồ phát điên. Ngày đó tôi đổi số điện thoại..
Số điện thoại chỉ có mẹ và em tôi biết....
Cũng không liên lạc được với anh, tôi sợ anh liên lụy, sợ anh sẽ rẻ rúm tôi. Tôi sợ phải đối mặt với anh, và càng không thể lộ diện lúc này. Lũ vay nặng lãi đang xiết nợ gia đình tôi.
Trải qua chuỗi ngày đau đớn tột cùng, chúng tôi quyết định làm sổ hộ khẩu, xin giấy chứng nhận hộ nghèo, xin vay ngân hàng, lấy tiền trả nợ. Nhưng số tiền túng quẫn thế ấy thì được bao nhiêu.... Một năm trốn chui trốn lủi, đằng đẵng khổ đau...
Mất liên lạc....
Một năm không có anh..
Không điện thoại, không gặp gỡ.
Anh biến mất một năm trong mảnh kí ức vụn vỡ của tôi.
Tôi và mẹ nợ dượng nhiều quá, có lẽ cũng đến lúc phải trả nợ.
Nhưng có thể là ông trời thương chúng tôi, năm đó bọn vay nặng lãi buôn bán ma túy và liên quan đến đường dây buôn bán mại dâm. Chúng bị bắt cả đám, không sót một tên. Trinh sát và đội cảnh sát, bộ công an vào cuộc rất bất ngờ, triệt để. Nghe nói, lũ đó tham gia nhiều hành vi vi phạm luật pháp khác nữa...
Thóat lũ xiết nợ, dượng tôi trốn ở bên Thái luồn lách về Việt Nam.
Nhưng chúng tôi còn đống nợ với họ hàng, làng xóm và ngân hàng.
Lúc đi vay, tôi thấy số tiền vay được quá nhỏ...
Khi phải trả, tôi nhận ra số tiền đó thực sự quá nhiều...
Chúng tôi lại còng lưng, chắt bóp từng đồng để trả nợ....
Tôi kinh nợ, ghê tởm chữ "vay"...
......Một năm rưỡi trôi qua, tôi không thể kìm lòng thêm được nữa trở về Hà Nội kiếm anh.
Tôi biết rằng mình chưa thể quay hẳn về Hà Nội, nhưng tôi muốn gặp anh, muốn xin lỗi anh, muốn ôm anh nghe anh kể chuyện....
Tôi nóng lòng....
Nhưng vô ích...
Khi tôi trở về Hà Nội, anh đã đi Mĩ, cách xa Hà Nội, cách xa Sài Gòn...
Mẹ anh nhìn thấy tôi, trong mắt bà có một tia óan trách... Nhưng rồi bà cũng ôm lấy tôi, nói rằng anh đã đi Mĩ rồi, cách đây 2 tháng....
Sớm hơn hai tháng nữa thôi, có lẽ anh sẽ ở lại, hoặc ít nhất tôi cũng được tiễn anh, chào tạm biệt anh..
Anh đi không lời từ biệt như tôi năm đó....
Mẹ anh nói rằng anh đã đi tìm tôi suốt hơn một năm, lặn lội vào Sài Gòn không ít lượt. Anh nói anh không từ bỏ, anh nói anh yêu tôi... Anh có biết gia đình tôi phảu trốn chui lủi, đến họ hàng còn không biết chúng tôi ở đâu.
2 tháng trước, khi vô vọng từ Sài Gòn trở về, anh đồng ý với bố anh đi sang Mĩ học bằng tiến sĩ.
2 tháng trước, anh đã nói rằng bọn vay nặng lãi đã bị bắt, nhưng không ai thấy gia đình tôi đâu. Anh biết không? Lúc ấy chúng tôi không trốn đám cho vay nữa, chúng tôi phải đi trốn chính làng xóm, họ hàng của mình....
Mẹ anh nói ngày tôi đi anh đã đau lòng đến nỗi sống không bằng chết... Anh đã vô thức gọi tên tôi trong những giấc mơ, thẫn thờ đến những nơi mà chúng tôi từng hẹn hò. Anh còn suốt ngày cầm điện thoại, tuyệt đối không thay số vì sợ có ngày tôi sẽ gọi cho anh...
Em xin lỗi, em xin lỗi....
Tôi không biết ngày đó tôi đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, thấm đẫm hai tay áo và giàn giụa khoé mi...
Tôi cũng không biết rằng, hôm đó khi nghe mẹ nói tôi đến tìm anh, anh đã lập tức mua vé máy bay chuyến gần nhất về Việt Nam..
Tôi lúc đó vẫn đang ở Hà Nội, tôi căn bản muốn ở lại đây để ghi nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi...Tôi bỗng nhiên không muốn chạy trốn nữa, tôi thấy mảnh đất Hà thành tấp nập này khi không có anh thì chẳng còn gì thú vị . Trong lúc ấy, anh bay thẳng vào Sài Gòn tìm tôi, chắc anh nghĩ rằng tôi đã về đây (vì bay sang Mĩ mất khá lâu). Chúng tôi không gặp được nhau...
Rồi anh nghe tin tôi vẫn đang ở Hà Nội, tôi thì hay anh vào Sài Gòn tìm mình. Vậy là anh từ Sài Gòn ra Hà Nội, còn tôi thì lập tức rời Hà Nội về Sài Gòn....
Chúng tôi lại không gặp nhau.
Sau đó, bố anh bắt anh đi Mĩ, không nên quyến luyến một đứa con gái như tôi.
Tôi đã nghĩ, tôi và anh không hề có duyên..
Chúng tôi như hai đường thẳng song song, chạy về hai phía, không bao giờ gặp mặt.
Ai nói Trái Đất này nhỏ bé, nếu nhỏ thì chúng tôi đã tìm được nhau...
Cũng vì thế giới này quá rộng, nên tôi và anh không thể trùng phùng...
Trên một dải chữ S thôi, hai miền nam -bắc mà không sao gặp được nhau.. Phải chăng thế giới quay tròn, càng quay ta càng xa nhau..
Bây giờ, cách nơi đây nửa vòng trái đất, anh thế nào...??
Còn Sài Gòn mưa nhiều, mưa rơi là em nhớ anh không kìm được..
********
- Chị à, sắp tới trường có buổi kỉ niệm thành lập trường, rất nhiều sinh viên cũ giờ đã thành đạt trở về, chị có đi không??- Cô bé sinh viên trong câu lạc bộ hỏi tôi
- Chị.. chưa biết được...
- Chị à, đi mà. Biết đâu chị lại gặp mấy sư huynh ngày xưa cùng khóa hoặc hơn khóa...
Chuyện tôi hơn tuổi mà vẫn học đại học cũng không có gì kì lạ. Nhưng tôi cũng hiếm khi chia sẻ việc này, chỉ với cô bé này là tôi có thiện cảm, cô bé khá thân với tôi. Thấy tôi không trả lời, nó tiếp tục:
- Đi mà chị, đi, đi với em. Em không muốn đi một mình...
- Ừ được rồi, để yên cho chị đọc sách..
Con bé cười híp mắt, đôi mắt sáng lạn như những vì sao...
Tôi bỗng nhớ trước đây mình như là người lữ hành đuổi theo sao Bắc Đẩu. Nhưng bây giờ, tôi muốn trở thành sao Bắc Đẩu để dẫn đường cho một người.........
******
Lời tác giả: nhiều mem kêu 1chap ngắn, h đủ dài chưa. Gõ muốn rụng tay luôn. TRUYỆN CÒN NỮA, mong cả nhà đón đọc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...