" Hạnh phúc là gì?
Chỉ khi ta có nhau..
Bao lâu ?
Mãi mãi"
Nắng, sáng sủa và tươi đẹp:
Chúng tôi gặp nhau ở công viên, anh qua kí túc xá đón tôi..
9h sáng, nắng vàng nhuộm hết những lá cây...
Tôi đang khóac vai anh, dựa vào cánh tay ấm áp.
- Giờ đi xem phim nhé anh!
Anh nhìn tôi, cười cười:
- Anh sẽ chấp nhận yêu cầu nhưng luôn có điều kiện.
Xí, với cả bạn gái cũng so đo keo kiệt, anh đúng là nhỏ mọn.
Tôi xị mặt, làm vẻ dỗi hờn, quay ra nhìn anh:
-Điều kiện? Với em mà anh cũng đòi điều kiện...
Anh nhếch môi, tự nhiên như không xoay người tôi lại:
- Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh, không thì lập tức anh sẽ...
Anh sẽ làm sao?
Sao anh không nói tiếp?
Tôi lập tức muốn hỏi..
Nhưng anh cũng lập tức cúi xuống, môi anh phủ lấy môi tôi, một nụ hôn...
"Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh, không thì lập tức anh sẽ...". Câu nói đó tức khắc trở lại trong đầu tôi. Ý anh là "Anh sẽ hôn tôi?"?
Ý nghĩ ngọt ngào này khiến cho tôi chỉ còn biết nhắm mắt lại để anh hôn. Lúc đầu là nhẹ nhàng, rồi dần như thấy không đủ, anh bắt đầu siết chặt vòng eo tôi, nâng gáy khiến nụ hôn trở nên nồng nhiệt. Tôi nghe tiếng tim mình đập liên hồi, hai má nóng rực, hai tay cũng vô thức vòng vào cổ anh đón nhận.
Thấy tôi không phản kháng mà còn hưởng ứng, anh lại càng nồng nhiệt, như muốn đem hơi thở của tôi nuốt trọn...
Đến khi hô hấp của cả hai trở nên khó khăn, anh mới lưu luyến rời khỏi môi tôi, lại thơm nhẹ lên trán tôi một cái.....
Tôi đánh khẽ vào lồng ngực anh:
- Đang ở công viên đó, anh kì quá à...
- Em xấu hổ sao?
- Em...em..không... Anh xấu chết được...
- Đâu, anh tốt mà. Thế lúc nãy em có thích không?
- Thích gì?- Tôi giả ngây, giả ngô
- Thích hôn.
- Anh thật là không biết xấu hổ.
Anh đúng là không có dây thần kinh xấu hổ, hoặc là chúng bị đứt hết rồi. Nụ hôn đầu đời bị anh chiếm đoạt ngang nhiên như vậy.
Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi:
- Anh đương nhiên là biết xấu hổ. Nhưng chuyện đó đâu có sai, đâu có trái pháp luật. Anh còn muốn hét to ở đây là TÔI VỪA HÔN BẠN GÁI CỦA MÌNH ĐẤY, CÁC NGƯỜI CÓ GHEN TỊ KHÔNG??
Nói rồi, anh mở miệng to như muốn nói vậy thật. Tôi vội vàng bịt miệng anh lại:
- Anh điên à? Anh tính định lên đồn vì gây rối trật tự công cộng hả?
Anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi trên miệng anh, giơ tay đang cầm tay tôi lên:
- Nếu lên đồn anh sẽ nói chú công an bắt cả em, vì em là nhân tố gây nên hành động phạm tội của anh.
-.........
Lời nói mang đậm ý đùa cợt..
Hóa ra anh lại hài hước đến vậy..
Tôi bật cười trước câu nói của anh. Tôi cứ cười, rồi lại ngước mắt nhìn anh, anh dịu dàng xoa đầu tôi:
- Ngốc, còn cười đến bao giờ. Không phải em muốn đi xem phim sao?
*********
Tôi đợi anh mua bắp rang bơ, rồi cả hai sẽ cùng vào rạp..
Tôi nhìn ra bóng hình quen quen ở phía xa. Là Hạo Phong.
Tôi cất tiếng gọi, anh Phong quay lại mỉm cười. Rồi anh bướ đến gần tôi, ánh mắt thân tình:
- Chị dâu, chị dâu ... thật vinh hạnh, vinh hạnh. Chồng chị đâu rồi?
Thật là muốn bóp nát mồm tên này, cứ mở miệng ra thì y rằng không có câu nào tử tế.
Tôi ngượng ngùng đáp lại:
- Anh ấy mua bắp rang, mà sao anh lại gọi em thế? Đội trưởng là anh cơ mà? Anh Dương còn dưới anh, sao em lại là " chị dâu được"?
Anh Phong nhìn tôi, giả vờ đau khổ:
- Chị dâu à, chồng chị thâu tóm quyền hành, ai cũng coi cậu ta là thủ lĩnh, vậy nên anh đâu được chỉ huy. Người của cậu ta anh nên gọi tiếng " chị dâu" để khỏi đắc tội..
Miệng lưỡi dẻo quẹo, không biết đã có bao nhiêu cô chết với cái tên này?...
Nhưng cái cách gọi tôi là chị dâu mà xưng anh thật khiến tôi muốn cười lăn lộn...
Hạo Phong, anh rất biết nói đùa..
Ai chẳng biết anh không kém Hải Dương phân nào. Nghe nói anh còn giỏi Judo hơn cả anh ấy nữa. Anh có ấm ức gì đâu mà tỏ bộ thê lương thế?
- Sao cậu lại ở đây?
Là tiếng của anh Dương..
Hạo Phong vẫn điềm tĩnh cười nói:
- Rạp chiếu phim này của nhà cậu à?
- Không.- ngữ âm anh không có chút đùa
- Vậy tôi ở đây liên quan gì đến cậu?- Anh Phong càng tươi hơn. ( cái này gọi là được nước lấn tới)
- Nhưng mà cậu đang đứng cạnh bạn gái tôi.
Anh Phong: "........"
Chúng tôi chỉ nói thêm với nhau được vài câu vì sắp đến giờ chiếu phim. Anh Phong nói với chúng tôi:
- Hai người xem phim vui vẻ!!! Tôi có việc đi trước.
Anh ta còn cố tình kéo dài hai chữ vui vẻ ...
Nói rồi anh quay đi, nhưng như nhớ ra chuyện gì đó, anh Phong quay lại hỏi anh:
- Hai người tính xem phim gì?
- Phim kinh dị- tôi hào hứng nói.
Đôi mắt anh Phong khẽ nheo lại, rồi anh ta bước tới nói thầm với anh, nhưng anh ta cố nói to đủ để cho tôi nghe thấy:
- Kinh dị cũng được. Nhưng lần sau, phải rủ cô ấy đi xem mấy bộ tình cảm lãng mạn có nhiều cảnh nóng bỏng 18+. Mấy bộ đó đoạn đầu có hơi ru ngủ tí, nhưng sau đó sẽ dần dần hay...
- Tôi sẽ ghi nhớ, cảm ơn cậu! Lúc đến đây, tôi cũng định vậy. Tiếc nỗi tôi không muốn cho người trẻ con như cô ấy xem...
Đỏ mặt..
Hai người kẻ tung người hứng trêu chọc tôi.
Nhưng anh nói tôi là "trẻ con" kìa. Không phục, tôi nói có chút phản kháng:
- Em 19 rồi, không phải trẻ con.
Anh và anh Phong nhìn tôi cười.
- Em nôn nóng muốn xem như vậy?- Anh lên tiếng
-........
- Vậy lần sau sẽ xem ..
- .........
Thật là, tôi ngu ngốc chết đi được.
Nhận thấy vẻ xấu hổ ngượng ngập lại có chút bất mãn của tôi, anh không nói không rằng xoa nhẹ tóc của tôi một cái.
Hạo Phong như đỉa phải vôi, nhìn thấy thế giẫy lên, ôm hay tay:
- Xin hai người đừng diễn cảnh tình cảm như vậy trước mặt tôi, nổi hết da gà lên rồi...
- Vậy cậu tìm một cô mà yêu đương cho đàng hòang đi....
Hạo Phong nhún vai:
- Cậu tưởng tôi không muốn sao, nhưng giờ phải xác định tình cảm của mình đã.
- Anh Phong à, không phải anh có đối tượng rồi chứ?- tôi ngạc nhiên hỏi
Anh Phong không trả lời cứ thế bỏ đi.
Trên đời này còn có một Hạo Phong chỉ giỏi châm chọc người khác mà không xác định được tâm tư của mình...
Tôi khẽ mỉm cười.
Quay sang..
Anh đang nhìn tôi chăm chú.
-Gì thế? Trên mặt em có gì à?
- Không, em cười như vậy 5 giây rồi.
Kì cục, anh còn để ý cả thời gian tôi cười nữa.
- Hạo Phong nói chuyện khiến em vui vậy sao?- ngữ âm không cao, không thấp, nhưng không dễ chịu.
Không lẽ nào... anh đang ghen?
Ghen với bạn thân của mình...
Một dòng nước ngọt ngào chảy trong tim tôi. Anh đúng là.. ..thật khiến người ta yêu chết đi được.
- Anh ghen à?
-.......
Anh không trả lời, chứng tỏ anh thừa nhận. Anh ghét nói dối, nên anh thường chọn cách im lặng để thừa nhận những chuyện...khó thừa nhận.
Tôi thật sự vui, vì anh quan tâm tôi như vậy.
- Anh Phong biết cách nói đùa, rất thú vị...
- Vậy từ nay anh sẽ học cách nói đùa của cậu ấy. Để làm em cười...
Tôi không ngờ anh lại nói như vậy... Tôi không biết nên diễn tả cảm xúc hiện giờ thế nào.. Vui mừng, bất ngờ, cảm động.... tất cả xen lẫn vào với nhau.
- Anh à, anh.... chỉ cần bên em vậy thôi, không cần giống anh Phong đâu. Vì bên anh, em hạnh phúc hơn nhiều so với việc nói đùa của Hạo Phong. Người em thích là anh, mãi mãi chỉ có anh thôi.....
Câu nói yêu thương- như trong những câu truyện tôi vẫn đọc. Chàng trai yêu tôi ghen tuông và tôi sẽ nói với anh rằng "Người em thích mãi mãi chỉ có anh thôi".
Tôi hôm nay, làm được rồi!!
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, bất giác ôm tôi vào lòng. Theo thói quen, tôi lại rúc vào vòm ngực rộng lớn của anh, ôm lại anh thật chặt.
- Nghe này ngốc, mấy câu này không được nói với tên nào nữa, cả đời chỉ được nói với anh thôi
-.....
- Còn nữa
-Dạ...
- Từ nay anh sẽ không làm em phải khóc nữa, anh sẽ khiến em cười. Bởi vì...anh yêu em.
.....
Nếu cầu vồng không xuất hiện trên nền trời ủ dột sau mưa, thì cầu vồng vẫn hiện diện quanh tôi vì có anh bên cạnh.
Một câu:" Từ nay anh sẽ không làm em phải khóc nữa, anh sẽ khiến em cười. Bởi vì...anh yêu em."
Câu nói đủ sức mạnh để tin tưởng.
Đủ ngọt ngào để yêu thương.
Đủ để tôi không bao giờ hối hận.
Chuông chiều đổ trên phía nhà thờ.
********
Kể từ hôm ấy thì đến giờ chúng tôi đã nửa tháng hẹn hò.
Vẫn dạo quanh Hà Nội trên chiếc moto của anh, vẫn những hàng kem, rạp phim, thư viện, bờ hồ,.....Vẫn những cái nắm tay thâm mật, những cái ôm thật chặt, nụ hôn tha thiết. Chúng tôi yêu nhau như thế, như bao đôi tình nhân khác.
Tôi có hạnh phúc trong tình yêu nhưng hạnh phúc hiện giờ không hề viên mãn....
Điện thoại tôi vừa reo..
Tiếng mẹ tôi...
" Con à, không ổn rồi, dượng con sắp phá sản...."
Sau đó là tiếng mẹ tôi khóc...
____còn nữa____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...