Trong dãy núi phía Bắc.
Đặng Như Uẩn dẫn theo Linh Lang đã đi bao lâu trong núi, ngay chính nàng cũng chẳng thể rõ.
Song, hai cô cháu cuối cùng cũng phát hiện ra một cái sơn động nhỏ hẹp, sơn động tuy không sâu nhưng lại là nơi có thể ẩn náu, chẳng thà núp ở đây còn hơn mạo hiểm mà đi tiếp trong núi.
Mấy ngày trước nàng đã linh cảm có điều bất ổn nên khi chế dược, nàng lén lút làm ra ít mê hồn tán.
Lúc ấy, Tú Nương kinh ngạc vô cùng thốt lên: "Tiểu thư, sao lại chế ra độc dược? Nếu chẳng may quan phủ phát hiện không chừng phải chịu cảnh ngục tù đấy!"
Đặng Như Uẩn chỉ làm để tự bảo vệ mình nhưng Tú Nương càng ngạc nhiên hỏi: "Phu quân là tướng quân tay cầm binh mã, gia đinh Đằng gia toàn là binh sĩ tinh nhuệ được chọn từ quân đội, còn tiểu thư thân là phu nhân của tướng quân, hà cớ gì phải dùng đến mê dược để tự vệ?"
Khi ấy, Đặng Như Uẩn chỉ thuận miệng đáp lại: "Sự đời khó lường," nào ngờ loại mê hồn tán ấy thật sự có dịp dùng đến.
Nàng đã hạ thuốc mê khiến bọn thổ phỉ trong sơn trại bất tỉnh, nhưng lại không ngờ gặp phải thị vệ của n Hoa Vương phủ.
Đám thị vệ này còn khó đối phó hơn bọn thổ phỉ nhiều lần, cuối cùng tuy chúng cũng bị mê dược hạ gục nhưng trước đó, nàng bị chúng đánh ngã xuống đất, tay bị một vết chém khiến máu không ngừng tuôn ra.
Nhưng điều đáng lo ngại hơn chính là khi nàng ngã, có vật gì đó đã đâm sâu vào lưng nàng.
Lúc ấy, Đặng Như Uẩn không kịp xem xét kỹ chỉ biết ôm lấy Linh Lang mà chạy ra khỏi sơn trại!
Cả đêm, hai cô cháu trốn trong sơn động với bao nỗi kinh hoàng, vết thương trên tay nàng đã ngừng chảy máu nhờ thuốc thảo dược đắp lên, nhưng vết thương nơi lưng do vật nhọn cắm vào vẫn đau buốt không nguôi.
Khi trời vừa hửng sáng, Đặng Như Uẩn liền đánh thức Linh Lang dậy tiếp tục dẫn cháu đi xuống núi.
Lúc này, nàng phát hiện ven đường có một đám cỏ Dương Mai.
Loại dược thảo này ưa ẩm, thường mọc ở phương Nam, nay thấy có một khóm cỏ ở đây chứng tỏ gần đó có nguồn nước.
Hai cô cháu từ lâu đã khô khát, Đặng Như Uẩn đỡ lấy lưng đau dẫn cháu nhỏ đi tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra một hồ nước nhỏ.
Nước trong hồ trong vắt và sạch sẽ, nàng múc một vốc nước cho cả hai uống đỡ khát rồi dùng tay vốc nước rửa mặt cho Linh Lang.
Linh Lang sau khi được rửa mặt liền tỉnh táo hơn, cất tiếng hỏi: "Cô cô, chúng ta sẽ đi đâu?"
Đặng Như Uẩn suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chúng ta đi về phía Bắc, phía Bắc có một huyện thành, cô cô sẽ đưa Linh Lang đến đó tìm một chiếc xe ngựa, được không?"
Phía Nam là sơn trại của bọn thổ phỉ, Đằng Việt cùng đám thổ phỉ ấy không biết giờ đang giao chiến đến đâu, có đến đó, hắn cũng chưa chắc lo liệu được cho hai cô cháu, tốt hơn cả là dựa vào chính mình.
May thay nàng vẫn còn ít bạc trong người, đến huyện thành phía Bắc là sẽ an toàn.
Nàng vừa nói, vừa ngồi xuống tự rửa mặt cho mình.
Bất chợt từ trong rừng trước mặt có tiếng động phát ra.
Tiếng chân người giẫm lên cành khô, Đặng Như Uẩn giật mình, lập tức kéo Linh Lang ra phía sau lưng.
!
Đằng Việt đã tìm kiếm suốt đêm trên núi.
Nhưng núi nối tiếp núi, quân lính chia thành sáu toán tuần tra qua lại, hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thấy tung tích của hai cô cháu.
Hắn không sao tưởng tượng được một nữ nhân cô độc, mang theo một đứa trẻ mới bốn tuổi có thể lưu lạc đến chỗ nào suốt một đêm?
Bốn phía đều không có dấu vết gì, cho đến khi trời hửng sáng, hắn phát hiện bên những tảng đá này có khả năng ẩn chứa sơn động liền lập tức sai người đến lục soát, còn mình thì cầm đèn đi tới.
Chưa kịp đến gần sơn động, hắn đã nghe thấy tiếng thì thầm của một bé gái vọng lại.
"Cô cô, chúng ta sẽ đi đâu?"
Cô cô! sẽ đi đâu?
Tim Đằng Việt đập nhanh.
Đó là hai cô cháu rồi!
Hắn lập tức sải bước tiến tới, nhưng rồi lại nghe một giọng nói nửa quen nửa lạ vọng qua những tán cây.
"Chúng ta đi về phía Bắc, phía Bắc có một huyện thành, cô cô sẽ đưa Linh Lang đến đó tìm một chiếc xe ngựa, được không?"
Là nàng đang nói.
Từ khi thành hôn cho đến nay, số ngày họ thực sự ở bên nhau có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Hắn chưa từng để ý kỹ đến thanh âm của nàng, nhưng trong khu rừng mờ ảo lúc trời hửng sáng, giữa làn sương sớm chưa tan, giọng nàng tựa như giọt sương mai tí tách rơi từ tán lá, vang lên thanh thoát, nhỏ giọt xuống lòng hồ tĩnh mịch.
Nhưng nàng vừa nói sẽ đến huyện thành phía Bắc.
Nơi đây vẫn còn thuộc về ranh giới phía Bắc của Tây An phủ, từ đây đi tới đó, dù có lên được quan đạo cũng phải đến chiều mới có thể đến nơi.
Đằng Việt thoáng dâng lên cảm giác cay đắng trong lòng.
Nàng thật sự! chưa từng mong đợi gì ở người làm phu quân này!
Hắn mím môi bước nhanh thêm hai bước, qua những tán cây đã rụng lá trong tiết thu, hắn nhìn thấy hai cô cháu bên hồ.
Cô bé có búi tóc đã hơi rối, đầu cúi xuống vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể vẫn còn sạch sẽ.
Nhưng người đang quỳ bên hồ rửa mặt, áo váy đã bị cành cây cào rách, vạt áo phủ đầy bụi bẩn, lúc này nàng đang múc nước rửa vết thương dài trên mu bàn tay còn rỉ máu.
Đằng Việt khựng chân không ngờ lại giẫm lên một cành khô, phát ra tiếng "rắc" nhỏ.
Vừa nghe thấy tiếng động, nàng lập tức đứng bật dậy kéo đứa trẻ ra sau lưng.
“Là ta.
”
Đằng Việt thấy nàng hoảng hốt liền vội cất lời.
Qua làn sương sớm trên mặt hồ, hắn thấy dưới đôi mày liễu của nàng là ánh mắt thoáng chốc đầy kinh ngạc.
Nước nàng vừa dùng để rửa mặt từ má chảy xuống, tí tách rơi vào hồ.
Bên bờ hồ im lặng đến lạ thường.
“Đại tướng quân?”
Nàng ngỡ ngàng nhìn nam nhân bất ngờ xuất hiện trước mắt mà chưa kịp phản ứng.
Ngược lại, sắc mặt hắn dường như thoáng cứng lại, ánh mắt lướt qua nàng và Linh Lang, từ trên xuống dưới dò xét rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Nàng bị thương rồi sao? Thương thế có nghiêm trọng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...