Ngọc Hợp Thành Đôi


Có một cỗ xe ngựa đã rời khỏi Tây An phủ đi thẳng về phương bắc.


Rõ ràng Trung thu vừa qua, tiết trời vẫn chưa quá lạnh nhưng người trong xe lại quấn mình trong tấm áo choàng dày, dẫu vậy cũng chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.


“Đi xa đến đâu rồi? Sao mãi chưa đến sơn trang của nhà ta?!” Dương Vưu Lăng co rúm trong áo choàng, lo lắng hỏi dồn.


Đại nha hoàn Đông Huân một tay xoa bóp tay cho nàng ta, vừa đáp: “Tiểu thư đừng vội, sơn trang còn xa lắm, chúng ta phải qua được Bạch Phượng Sơn rồi đi thêm một đoạn nữa, ra khỏi giới Tây An phủ mới đến nơi, vùng Bạch Phượng Sơn dạo này chẳng được yên ổn, hình như có thổ phỉ xuất hiện, có lẽ chúng ta phải đi đường vòng nên sẽ mất thêm chút thời gian.



Dương Vưu Lăng nghe thế càng gấp gáp hơn: “Cha và huynh ta đều là quân nhân, ta sợ gì thổ phỉ? Không cần đi vòng, hãy chọn con đường gần nhất rời khỏi Tây An phủ càng xa càng tốt!”

Đông Huân bất lực chỉ biết vâng lời, rồi lại thấy tiểu thư lại bắt đầu run rẩy vì lạnh.


Dương Vưu Lăng chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh bủa vây mình như thể có oan hồn nào đó đang bám theo, lạnh lẽo rờn rợn đến từng sợi tóc.


Nàng ta hốt hoảng nói lớn: “Đừng đến tìm ta, đừng đến tìm ta! Ta chỉ bảo ngươi phối hợp chứ nào có bảo ngươi phải chết? Nếu có tìm thì đi tìm Đặng thị, chính nàng không chịu nhận tội danh nên ta mới phải đẩy ngươi ra mà thôi! ”

“Tiểu thư, tiểu thư!” Đông Huân thấy nàng ta bắt đầu nói nhảm vội vàng gọi lớn: “Không ai đến quấy rầy tiểu thư cả, tiểu thư đừng sợ!”

Nàng ta liên tục an ủi vài câu, Dương Vưu Lăng mới dần tỉnh táo nhận ra mình vừa nói những gì.



Nàng ta vội ngậm miệng lại.


Những lời này tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, việc này đã được mẫu thân nàng ta đẩy lên đầu Đặng thị đang ở thôn trang, nếu không cẩn thận để người khác nghe thấy, danh tiếng của nàng ta sẽ bị hủy hoại mất!



Tại điền trang.


Hôm qua Đặng Như Uẩn mang lễ vật đến bái phỏng Châu gia, Châu gia có tích trữ rất nhiều lương thực, lại sắp có hỷ sự, nghe tin liền giật mình không dám lơ là, lập tức cho thêm người đến tuần tra trong trang, cả đêm qua điền trang tạm thời an ổn.


Lần này tiệc đầy tháng của Châu gia mời không ít thân bằng quyến thuộc đến dự, người đã đến rồi, chẳng may có chuyện gì xảy ra ai chịu trách nhiệm đây?

Châu thái thái lo lắng vội thông báo cho biểu ca nhà mẹ đẻ, biểu ca nàng ấy giữ chức vụ phó tuần kiểm của Tuần Kiểm Ty huyện Đồng Quan.


Tuần kiểm ty phụ trách trị an cả một huyện nên buổi trưa hôm đó, phó tuần kiểm đã phái quan binh từ tuần kiểm ty đến trang viện.


Có thêm nhiều nhân lực như vậy, những gương mặt lạ không còn xuất hiện nữa.


Châu đại gia nghĩ có phải mọi người đã lo lắng quá mức rồi không, liền nói: “Tiệc mừng đầy tháng sắp đến rồi, chẳng lẽ không tổ chức được hay sao?”

Biểu ca Tôn phó tuần kiểm tuy cẩn trọng hơn chút nhưng cũng cho rằng có quan binh ở đây thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.


“Việc vui như thế này, khách khứa cũng đến đông đủ, nếu không tổ chức thì phí hoài quá, ta sẽ phái người theo dõi cẩn thận.



Nhưng trong lòng Châu thái thái vẫn thấp thỏm không yên, liền hỏi Đặng Như Uẩn: “Phu nhân thấy thế nào?”

Đặng Như Uẩn không dám lơi lỏng chút nào, đáp: “Ta có một phỏng đoán, nếu như bọn thổ phỉ chắc chắn sẽ đến, có lẽ tiệc đầy tháng chính là ngày chúng ra tay.



Nghe nàng nói vậy, hai nam nhân nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự đồng tình với lời nàng nói.


Tôn phó tuần kiểm hỏi: “Vậy phu nhân nghĩ có nên hoãn buổi tiệc này lại hay không?”

Nhưng khi bị hỏi vậy, Đặng Như Uẩn lại lắc đầu.


“Tiệc cũng không sao, dù có hoãn chúng cũng sẽ chọn ngày khác mà đến thôi, chi bằng cứ để chúng đến vào ngày tổ chức tiệc thì hay hơn.




Nàng nói mình chỉ là kẻ vụng về mà thôi: “Ý ta là, nếu chúng ta sắp xếp sẵn người trà trộn trong đám khách, lại bố trí thêm người bên ngoài, nếu thổ phỉ thực sự đến thì với thế gọng kìm, bọn chúng sẽ chẳng thể thoát thân dễ dàng.



Châu thái thái nghe xong những lời ấy không khỏi toát cả mồ hôi lạnh.


Nhưng Tôn phó tuần kiểm vốn là người chỉ huy quan binh, trong mắt lại ánh lên tia sáng.


“Kế sách này của phu nhân thật là hay, thay vì bị bọn cường đạo dòm ngó mãi, chi bằng mở rộng cửa dẫn chúng vào rồi bắt gọn một mẻ!”

Nếu việc này thành công, y có thể sẽ được thăng chức.


Tôn phó tuần kiểm lập tức cùng Châu đại gia bàn bạc rồi nhìn vị phu nhân nhà họ Đằng này với ánh mắt khác hẳn.


Không hổ là phu nhân của một vị tướng quân, đối với việc hành binh trừ thổ phỉ mà nàng chẳng chút sợ hãi hay hoảng loạn.


Giữ được bình tĩnh, vững vàng, lại thông minh cảnh giác, gan dạ mà cẩn trọng! Nếu nàng có người trong tay, chỉ e rằng không cần đến triều đình hay tuần kiểm ty phái người hỗ trợ.


Tôn phó tuần kiểm chưa từng gặp nữ tử nào như thế, không khỏi lén nhìn nàng thêm vài lần.


Chỉ có điều, một phu nhân như vậy mà bên cạnh lại chẳng có lấy một thân vệ hay cận binh nào của tướng quân đi theo, cứ thế bị đơn độc đưa đến trang viên này.


Điều đó khiến người ta thật khó mà hiểu được.





Ở Bạch Phượng Sơn, đám thổ phỉ bắt đầu có động tĩnh, tin tức lập tức truyền đến tai của Đằng Việt.


“Chúng tạm điều hơn hai mươi người xuống núi ư? Lại định cướp bóc nhà dân à?”

Tay mắt ngầm của Đằng Việt lập tức đáp: “Người ngựa đã được điều sang cho Nhị đương gia, nửa đêm xuất phát nhắm đến một trang viên nhỏ ở huyện Đồng Quan, với chừng ấy nhân lực chỉ e rằng chúng định cướp sạch cả trang viên ấy.



Đằng Việt vốn đã định tiêu diệt hết bọn giặc cỏ này một lượt, không ngờ trước khi bị bắt chúng vẫn còn làm hại bách tính.


“Là trang viên nào? Cớ sao lại bị chúng nhắm đến?”

Người dưới đáp rằng tình hình đến quá gấp nên chưa kịp dò hỏi rõ ràng.


“Chỉ nghe nói trang viên không lớn, là một trang viên của một nhà phú hộ và có vài điền trang của những nhà giàu khác.



Khi nghe đến từ “điền trang”, Đằng Việt bỗng dưng hơi khựng lại.


Cách đây mấy hôm, thê tử của hắn cũng rời khỏi Tây An phủ đi đến một trang viên ở phía bắc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui