Đặng Như Uẩn thấy vậy không khỏi bật cười.
Đúng lúc ấy có người đi ngang qua, nghe được tiếng huyên náo liền tiến lại gần thuyền mà hỏi han.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người cất lời chính là một vị phu nhân mặc áo kép màu thu hương thêu hoa, bà ta là Tam phu nhân của Hoàng gia, mẫu thân của Hoàng Vũ Đại.
Đồng hành cùng bà ta còn có Nhị phu nhân của Dương gia – mẫu thân ruột của Dương Vưu Lăng cùng vài vị phu nhân, thái thái khác trong Tây An phủ.
Dương Vưu Lăng cũng đang theo sát bên cạnh nương mình.
Lúc này, Tam phu nhân Hoàng thị vừa cất lời hỏi, Hoàng Vũ Đại đã vội vàng lên tiếng đáp ngay: "Nương, chậu cảnh trên thuyền hoa đã bị làm vỡ mất rồi!”
Nàng ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều lần lượt chuyển từ người Ngải Liễu sang đến gương mặt Đặng Như Uẩn.
Dương Vưu Lăng vừa trông thấy Ngải Liễu đang run rẩy sợ hãi, sắc mặt liền sa sầm lại, nàng ta bảo Ngải Liễu lén đến nghe lén, thế mà nha hoàn này lại gây ra họa lớn thế này sao?
Nàng ta trợn mắt nhìn thẳng vào Ngải Liễu, còn Ngải Liễu đang vô cùng kinh hãi, thanh âm càng run rẩy hơn nữa khi trông thấy cô nương như vậy.
“Không phải ta, không phải ta, cô nương không thể trách nô tỳ!”
Ngải Liễu hốt hoảng không thể kiềm chế, Dương Vưu Lăng cũng theo đó mà thêm vài phần lo lắng, việc làm vỡ chậu cảnh thì chẳng đáng ngại, nhưng nếu chuyện nghe lén bị Ngải Liễu nói ra thì mặt mũi nàng ta sẽ mất sạch!
Dương Vưu Lăng vội vã muốn kéo câu chuyện đi hướng khác, chợt liếc thấy Đặng Như Uẩn đang đứng bên cạnh, nàng ta hầu như chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức hỏi.
“Không phải ngươi, vậy ngươi nói thử xem là ai?!”
Ngải Liễu vừa nghe lời này liền quay mình chỉ thẳng về phía Đặng Như Uẩn.
“Là nàng ta!”
Lúc trước ai là kẻ làm đổ chậu cảnh cũng không rõ, nhưng hiện tại, Ngải Liễu liên tiếp chỉ điểm khiến mọi người đều quay nhìn về phía Đặng Như Uẩn.
Trong đám người, không ai biết Đặng Như Uẩn là người thế nào, họ nhìn thấy nàng chẳng phải là khuôn mặt quen thuộc của các tiểu thư danh giá, cũng không phải là phu nhân hay thái thái nào trong thành, có người thì thầm đoán rằng nàng hẳn là người từ tiểu hộ ở nơi khác tới.
Hoàng lão thái quân mừng thọ, dưới kia có không ít người muốn kết giao với Hoàng gia, những người đến đều là những tiểu hộ nhỏ bé có phần vụng về, không biết cách cư xử chốn thượng lưu vốn dĩ là điều thường thấy.
Người khác không nhận ra nhưng người duy nhất biết nàng tại đây chính là Nhị phu nhân Dương gia và mẫu nữ Dương Vưu Lăng.
Thế nhưng, trong khi Dương Vưu Lăng lại để nha hoàn chỉ mặt nàng thì Nhị phu nhân Dương thị lại quay mắt đi giả như hoàn toàn không quen biết.
Hoàng Tam phu nhân vốn là chủ nhà không khỏi phải lên tiếng: "Vỡ thì vỡ rồi, đừng khiến việc này trở nên ồn ào làm lão thái quân không an lòng”, nhưng ánh mắt mọi người vẫn không tự chủ mà hướng về Đặng Như Uẩn.
Đặng Như Uẩn vốn không làm việc đó nên không hề hoảng sợ, lại càng không để việc vu cáo kém cỏi này khiến mình thừa nhận tội danh, nàng đương nhiên phải biện minh cho mình.
Nàng nhìn Dương Vưu Lăng cười rồi lại nhìn Ngải Liễu, bật cười khẽ.
“Vậy ta hỏi ngươi một câu, nếu chậu cảnh là ta làm vỡ thì tại sao trên người ngươi lại dính nhiều bụi bẩn đến thế, còn trên người ta lại không có chút nào?”
Vừa hỏi dứt lời, mọi người đều nhìn về phía y phục của hai người, Đặng Như Uẩn toàn thân sạch sẽ, ngược lại tay áo và vạt váy của Ngải Liễu dính đầy bùn đất, tất cả đều hiểu ra sự việc.
Ngải Liễu luống cuống, sắc mặt Dương Vưu Lăng lại càng trắng bệch, đúng lúc này Hoàng lão thái quân đột nhiên bước ra ngoài thuyền hoa.
Họ cũng từ đó đi qua thấy mọi người đứng ở cửa, nghĩ rằng có chuyện gì to tát xảy ra liền đến hỏi han, Lâm lão phu nhân cũng có mặt trong đám người, Thanh Huyên theo sát bên cạnh bà ta.
Đặng Như Uẩn không có ai đi theo, cũng không quen biết với ai bèn đứng lặng một mình ở mép, Lâm lão phu nhân thấy vậy liền khẽ gọi Thanh Huyên: "Đi mời phu nhân đến đây.
”
Thanh Huyên vội vàng bước tới bên cạnh Đặng Như Uẩn.
Nàng đứng đó mọi người liền hiểu ra ngay, thì ra đây chính là tân phu nhân của nhà Đằng gia, mặc dù nghe nói vị tân phu nhân này xuất thân không cao, nhưng dù sao nàng cũng là phu nhân, thế nên mọi người dần dần thu lại ánh mắt, không còn bàn tán thêm.
Lúc này, mặt mũi Dương Vưu Lăng càng không giữ nổi, Hoàng Vũ Đại và mấy vị cô nương khác liếc nhìn nàng ta với ánh mắt ngờ vực.
Dương Vưu Lăng chỉ sợ chuyện nghe lén bị phát giác bèn cắn môi không dám nói lời nào, nhưng Ngải Liễu lại càng hoảng sợ, vẫn thì thầm bên tai Dương Vưu Lăng: "Cô nương, nô tỳ chỉ là…”
Dương Vưu Lăng tức giận đến cực điểm: "Ngươi im miệng lại!”
Chủ tớ của họ như vậy, Hoàng Vũ Đại và mấy người khác dần dần lộ ra vẻ khinh bỉ.
Đúng lúc này, Nhị phu nhân Dương gia bỗng lên tiếng quở trách Ngải Liễu.
“Nha hoàn nhà ngươi thật là không biết lễ độ, chỉ là một tiểu nha hoàn lại dám liên lụy đến một vị phu nhân? Nói là ngươi làm thì chính là ngươi làm, đừng nói thêm gì nữa.
”
Lời này có đôi phần sâu xa.
Người không biết chuyện còn tưởng rằng là phu nhân đã làm sai chuyện gì, lại bắt ép nha hoàn phải chịu tội thay.
Những người đến sau không rõ tình hình, ánh mắt lại không tự chủ mà xoay quanh Đặng Như Uẩn.
Lâm lão phu nhân nghe vậy cũng không khỏi liếc nhìn Nhị phu nhân Dương gia.
Nhị phu nhân Dương chỉ giả như vô tình nói ra lời ấy rồi quay người đỡ lấy Hoàng lão thái quân: "Đều là nha hoàn của nhà ta vô phép, ta sẽ về nhà tạ tội bằng cách mang cả một xe chậu cảnh tới đây bày cho đầy cả thuyền hoa!”
Dù có mang tới mười xe cũng không sánh được với chậu cảnh mà lão thái gia khi còn sống đã tự tay làm, Hoàng Vũ Đại chun môi, Hoàng Tam phu nhân liếc mắt ra hiệu cho nữ nhi không nên nói thêm gì.
Hoàng lão thái quân đương nhiên không tiện nói nhiều, chỉ nhìn mấy mảnh vỡ trên đất, tiếc rẻ mà than nhẹ.
“Thôi vậy, ta cũng già rồi, dù có thêm bao nhiêu thứ tốt cũng không thưởng thức được nữa, nếu vì việc này mà sinh thêm chuyện rắc rối, A Di Đà Phật, Phật tổ sẽ trách phạt ta mất! ”
Lời nói vừa dứt, sự việc liền được xua tan, người hầu Hoàng gia nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ, chuyện cũng theo đó mà bị quét sạch sang một bên.
Đặng Như Uẩn không hề làm sai, nàng cũng đã mở miệng tự chứng minh sự trong sạch cho nên không để việc này trong lòng, sau đó nàng chỉ theo sát bên cạnh Lâm lão phu nhân, không lui về chỗ khác.
Ngược lại, Dương Vưu Lăng không còn chịu nổi, tìm cớ rời khỏi buổi tiệc thọ, mang theo Ngải Liễu về nhà.
Đặng Như Uẩn từ xa nhìn bóng dáng loạng choạng của Ngải Liễu và khuôn mặt trắng bệch như tro tàn của nàng ta mà âm thầm lắc đầu.
Có người khẽ bàn luận rằng nha hoàn Dương gia vô phép, còn bịa chuyện lôi kéo người khác thật đáng bị trách phạt, nhưng cũng có người lại nói không rõ tình hình bên trong: "Biết đâu lại là thay phu nhân nào đó mà nhận tội cũng nên…”
Đặng Như Uẩn không để tâm nhưng lại bất chợt nhớ tới nụ cười bất ngờ của Vinh Lạc huyện chủ Chu Ý Kiều trước đó bên bờ hồ.
Nàng hay là Ngải Liễu, trong mắt những danh gia quý tộc ấy đều chẳng khác gì nhau, chỉ là lần này nàng may mắn hơn Ngải Liễu ở cái danh phận “phu nhân”.
Nếu bỏ qua danh phận này, Dương Vưu Lăng hoàn toàn có thể bịa chuyện bôi nhọ nàng, đẩy mọi tội lỗi lên đầu nàng.
Dù sao xuất thân của nàng thấp kém, ai sẽ bận tâm đến việc trên người nàng bị phủ bao nhiêu vết nhơ? Và bản tính thực sự của nàng ra sao, là người như thế nào?
Dương Vưu Lăng sẽ chẳng bao giờ để ý, còn vị huyện chủ ấy lại càng không.
Có lẽ đúng hay sai, thậm chí là sống hay chết đều chỉ là do tâm tình nhất thời của huyện chủ cao cao tại thượng mà thôi.
Nghĩ đến đó, Đặng Như Uẩn bỗng giật mình, đột nhiên nhớ đến giấc mơ hoang đường vào buổi sáng hôm nọ.
Linh Lang, thổ phỉ, huyện chủ muốn nghiền nát nàng và cả Đằng Việt, người đã không hề đưa tay ra cứu lấy nàng!
Nếu tất cả đều là sự thật, nếu nàng thực sự bị Chu Ý Kiều nhắm tới và rơi vào cảnh ngộ đó, liệu khi ấy sẽ có ai cứu nàng không?
Chỉ e rằng không có, người mà nàng có thể trông cậy được có lẽ chỉ có chính mình mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...