Dương Kinh Thiên trở lại hoàng cung sau hai tuần đi vi hành ở thành Dương Châu, lần này chuyến đi của hắn trở thành công cốc khi người hắn muốn gặp đã không xuất hiện. Năm Dương Kinh Thiên 18 tuổi, hắn đã bị bắt cóc, tên bắt cóc là nổi tiếng là một tên bạo quân tên là Đường Lãnh. Hắn ta vốn sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên nhưng sau khi cả nhà hắn ta bị xử trảm thì một mình hắn ta trốn được và tới Tây Tạng. Đường Lãnh mang mối thù cực lớn với hoàng thượng, nghe nói sau này Dương Kinh Thiên còn bị hắn ta ném vào chuồng chó sói và suýt thì làm mồi cho đàn chó sói khát máu. Nhưng Dương Kinh Thiên phúc lớn mạng lớn được một vị đại hiệp tốt bụng giúp hắn trốn ra ngoài. Vị này thậm chí còn đưa hắn đi nhờ một đoạn, nhờ vậy mà Dương Kinh Thiên mới có thể an toàn trở về Trung Nguyên.
Ngay khi trở về, hắn liền đến điện Lệ Chính, ở đây hắn lôi một chiếc hộp màu nâu nâu ra khỏi tủ. Hắn nhẹ nhàng cất đi một cái túi được thêu bằng hoa văn hết sức cầu kỳ và màu sắc rực rỡ. Sau đó lại cẩn thận cất chiếc hộp đi. Tất cả đồ trong hộp, hắn vốn dĩ muốn tặng cho Vương Ngọc Đàm nhưng hắn vẫn chưa đủ dũng khí để thực hiện. Nhất là khi nàng luôn tỏ ý chán ghét hắn thì làm sao dễ dàng nhận đồ của hắn đây.
Dương Kinh Thiên sai người chuẩn bị nước để tắm. Khi nước được đổ đầy hồ, hắn dần dần trút y phục xuống đất. Thân hình rắn rỏi, cơ bụng sáu múi của hắn lộ thiên. Lí công công dù chỉ cách một tấm màn che nhưng vẫn phải nuốt nước bọt ừng ực. Đừng nói đến các lương đệ mà ngay cả ông ta cũng bị thu hút bởi sự hấp dẫn, quyến rũ chết người của thái tử. Nhận ra bản thân quá lỗ mãng, ông ta vội vàng lui ra ngoài. Dương Kinh Thiên thoải mái ngâm mình dưới nước, mấy ngày nay đối với hắn mà nói thực sự quá vất vả rồi. Thời gian ăn và nghỉ, hắn còn chẳng có. Vụ án bị mất 500 lượng bạc ở thành Dương Châu vẫn còn đang bỏ ngõ mà hung thủ vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Nghĩ tới cảnh nhân dân lầm than không có tiền chạy chữa, gân xanh của hắn nổi lên. Bàn tay nắm thành quyền, hắn đã thề nhất định phải bắt bằng được hung thủ, trả lại công bằng cho nhân dân.
Lí công công chờ mãi vẫn chưa thấy thái tử đi ra, vẻ mặt liền lộ rõ vẻ buồn chán, ông ta quyết định lui xuống. Dù sao thái tử cũng không trốn được hoàng thượng nên chuyện này ông ta không cần lo lắng.
Hắn đang tắm thì bất ngờ cửa bị mở, một bóng đen nhảy vào, hắn vội vàng quay đầu lại. Bốn con mắt nhìn nhau không chớp, hắn kinh ngạc thốt lên,"Là ngươi!!!"
Còn kẻ đó tuy bề ngoài cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng có chút hốt hoảng, tay phải của hắn hiện tại đã bị thương vì thế không thể chạy được xa, nên đành liều mạng nhảy xuống hồ nước. Máu của hắn liền hoà lẫn với nước trắng tạo thành màu máu đỏ sẫm, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến Dương Kinh Thiên nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Hồ nước rất rộng, xung quanh là miệng gỗ vì thế hắn ta dễ dàng lặn xuống đáy hồ mà không gặp chút khó khăn nào.
"Này! Ngươi làm cái gì vậy?" Dương Kinh Thiên bất ngờ trước hành động ngạo mạn của hắn ta, toan lôi hắn ta lên thì bên ngoài có tiếng huyên náo. Tai hắn khá thính vì thế rất nhanh chóng nhận ra tiếng của ai.
"Là tiếng của Đàm Nhi." Kèm theo là tiếng cãi nhau không ngớt, bọn họ còn nói cái gì đó nhưng hắn không thể nghe được hết câu chuyện. Cánh cửa bị đạp phăng bởi lực rất mạnh, Vương Ngọc Đàm dẫn theo một tốp lính cư nhiên bước vào, Lí công công theo sau, ông ta ngăn nàng lại nhưng nàng vẫn mặc kệ, bất chấp vào bằng được.
Nhìn thấy Dương Kinh Thiên trong tình trạng loãng thể, gương mặt nàng bỗng chốc trở nên đỏ ựng vì ngượng. Không phải là nàng chưa từng thấy qua, vào cái đêm định mệnh đó, nàng và hắn đã đi quá giới hạn. Tuy nhiên do ảnh hưởng của xuân dược nên nàng không thể thấy rõ đường nét trên cơ thể hắn. Chính vì vậy ngay khi được chứng kiến tận mắt, nàng đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh vốn có của mình.
"Thái tử phi, mong người có chuyện gì từ từ nói. Thái tử đang tắm, cầu xin người đừng làm phiền." Lí công công cả kinh trước hành động lỗ mãng của thái tử phi, ông ta đuổi nàng đi chính là muốn giữ thể diện cho nàng. Bơi chuyện mà đến tai hoàng hậu, e rằng thái tử muốn nói giúo cho thái tử phi e là cũng không xong.
Vương Ngọc Đàm đã lấy lại được bình tĩnh, nàng hành lễ với thái tử. Trong lúc hành lễ nàng cẩn thận soi xét một lượt khắp phòng. Nhưng không thể phát hiện ra điều gì khác thường.
Nàng nói,"Thần thiếp đang đuổi theo một tên thích khách. Hắn ta chạy tới đây thì liền biến mất. Vì vậy thiếp mới mạo phép xông vì sự an nguy của người mà thôi. Mong thái tử thứ tội."
Vương Ngọc Đàm không thể ngờ đến chuyện bản thân mình lại suýt bị ám sát. Nếu không phải Tiểu Tuyết đỡ tên cho nàng thì e rằng nàng đã sớm nằm trong quan tài rồi. Tên thích khách bị biểu ca đánh trọng thương, nàng cùng quân lính truy đuổi đến điện Lệ Chính thì mất giấu. Nàng cho rằng hắn ta có thể lấp ở trong đây nên mới cố chấp xông vào. Chỉ là hắn ta đã trốn qua kĩ càng, hoàn toàn không thể phát giác được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...