Ngọc Đàm Hoàng Hậu
"Mấy cái đứa này có thôi làm chuyện con nít đuọc không?" Rốt cuộc Vương tể tướng phải lên tiếng, ông đã chịu đựng quá đủ rồi.
Nhìn thấy cha, hai huynh muội vô cùng bất ngờ, gương mặt đều lộ rõ vẻ sợ sệt, hoang mang. Vương Ngọc Đàn chạy tới chỗ cha mình, nàng cầm ống tay áo của ông lắc lư, miệng chu chu:"Sao cha lại ở đây ạ?"
Ông lườm nàng, hay lắm nữ nhi. Coi bộ về phủ ông xử lí mấy đứa như thế nào.
"Đây là nữ nhi của huynh à? Hay thật! Mới ngày nào chơi cùng Diệp Nhi, nay đã trở nên xinh đẹo như vậy rồi." Lục chỉ huy nửa đùa nửa thật nhìn Vương Ngọc Đàn đầy yêu thương. Nữ nhi này, ông vô cùng thương mến. Nếu có thể làm vợ của Diệp Nhi thì thật tốt.
Lúc này Vương Ngọc Đàn trố mắt quay sang nhìn Lục Diệp, sau đó nhìn sang Lục đại nhân, môi mấp máy:"Lục ca ca, hắn là Lục ca ca sao?"
Không hiểu sao nàng ngay lập tức bị cha mắng:"Không được vô lễ."
Nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt nàng đều trở nên tối mịt. Cứ như vậy nàng ngất xỉu trước mặt biết bao nhiêu người. Bên tai vẳng vẳng tiếng gọi êm ái của một bé gái,"Lục ca ca đợi muội." Cô bé cứ gọi như vậy cho tới khi vấp phải cành cây rồi ngã xuống đất. Máu từ tay chảy xuống, cô bé khóc nức lên. Sau đó cậu bé phía trước quay lại đỡ cô bé dậy:"Muội không sao chứ? Đã nói bao nhiêu lần là đừng theo ta cơ mà. Nơi này nguy hiểm, để ta đưa muội về."
"Nhưng muội lo cho huynh." Ánh mắt kiên định của cô bé làm người đối diện sừng sốt. Lục Diệp khẽ xoa đầu Vương Ngọc Đàn, âu yếm nói:"Đàn Nhi, sau này ta lớn, ta sẽ cưới muội."
Đôi mắt to tròn long lanh của Vương Ngọc Đàn ngừng khóc, nàng chớp chớp, giơ ngón tag út lên,"Vậy huynh phải ngoắc tay với muội thì muội mới tin."
"Ta ngoắc này." Lục Diệp ngoắc tay với nàng đồng thời đánh dấu chủ quyền bằng cách đeo vào tay Vương Ngọc Đàn một chiếc vòng bảy màu. Vật này là do chính tay mẹ của Lục Diệp làm bằng tay vì vậy hắn luôn coi chiếc vòng chính là báu vật. Bây giờ hắn đưa lại cho Vương Ngọc Đàn, đây là tín vật giữa hai người và cũng chỉ hai người mới biết.
Tỉnh lại từ trong mơ Vương Ngọc Đàn bất giác sờ tay lên chiếc vòng bảy màu, may quá nó vẫn còn ở đây. Nàng xâu chuỗi sự việc, nàng liên tục lấy hình mẫu Lục ca ca lúc nhỏ so sánh với Lục kiểm sự hiện tại nhưng so mãi nàng vẫn không thể tìm ra điểm giống nhau. Từ gương mặt, dáng đi và thần thái, mọi thứ đều khác xa.
"Lục kiểm sự không thể là Lục ca ca, huynh ấy không phải tên mặt lạnh, độc ác, tàn nhẫn mà nhân dần truyền miệng. Không thể. Lục ca ca vừa dịu dàng lại ấm áp, chắc chắn là cha nhầm rồi." Nàng tự an ủi bản thân, sở dĩ nàng không thể chấp nhận nổi là gì Lục kiểm sự nổi tiếng là người lạnh lùng, tàn độc và nhẫn tâm. Từ hoàng thất cho tơi quan lại, bất cứ người nào cũng đều có thể trở thành phạm nhân, bị Cẩm y vệ tra tấn, hành hạ. Mà một khi bị Lục kiểm sự tra khảo, coi như tính mạng của người đã chấm dứt. Thử hỏi xem làm sao mà một kẻ máu lạnh như hắn lại là Lục ca ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...