Cả hai đều bận rộn công việc của mình.
Công ty của Lý Ninh Ngọc đang bước đầu hoàn thành những chiến lược đề ra và đã thu lợi nhuận, Lý Ninh Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, phim của Cố Hiểu Mộng cũng chính thức đóng máy, nhưng Cố Hiểu Mộng không về nhà mà trực tiếp bay đến DL, khi đến nơi mới gọi điện cho Lý Ninh Ngọc.
- Vợ, đi hưởng tuần trăng mật không?
Cố Hiểu Mộng đứng trên ban công của Homestay, hít thở không khí mát lành, ngắm hồ Nhĩ , trên mặt tươi cười nói chuyện với Lý Ninh Ngọc.
- Còn Tử Ninh thì sao?
Mới đầu Lý Ninh Ngọc sửng sốt, bởi vì hiện giờ cô đang ở sân bay chờ Cố Hiểu Mộng về.
Trước đó Cố Hiểu Mộng nói với Lý Ninh Ngọc thông tin giả về chuyến bay, chuyến bay là thật nhưng mà Cố Hiểu Mộng không có trên máy bay.
- Tử Ninh có dì chăm rồi, còn có bảo mẫu nữa mà! Chị có đến không? Nếu đến thì chị mang giấy tờ tùy thân làm thủ tục nhận vé nha, em ở DL chờ chị.
Nói xong Cố Hiểu Mộng cúp điện thoại, Lý Ninh Ngọc lập tức nhanh chóng đi làm thủ tục, làm thủ tục check in xong cũng vừa đến giờ lên máy bay, Lý Ninh Ngọc ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, hết thảy mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Lý Ninh Ngọc vừa xuống máy bay đi đến lối ra bất ngờ bị Cố Hiểu Mộng chạy đến ôm lấy, hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau, ngay cả Tết nguyên đán cũng không có thời gian về nhà, đó là năm đầu tiên sau khi hai người bên nhau mà không đón Tết cùng nhau.
- Vợ, em nhớ chị muốn chết luôn!
Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc, ôm mạnh đến nổi Lý Ninh Ngọc cảm thấy đau.
- Hiểu Mộng, rất nhiều người đang chụp hình chúng ta kìa.
Lý Ninh Ngọc cũng ôm thật chặt lại Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng buông Lý Ninh Ngọc ra sau đó trực tiếp hôn lên môi Lý Ninh Ngọc, hôn, nhiệt tình và gấp gáp, hận không thể nuốt Lý Ninh Ngọc vào bụng.
Lý Ninh Ngọc cũng nhiệt tình đáp lại, tất cả nhớ nhung gởi gắm qua nụ hôn này.
Cố Hiểu Mộng nóng lòng muốn về Homestay ngay lập tức, cẩn thận yêu thương Lý Ninh Ngọc một phen.
- Cho chị mười phút xử lý công việc, sau đó giao nộp điện thoại cho em!
Hai người lái xe về Homestay, xe này Cố Hiểu Mộng thuê, Cố Hiểu Mộng vừa lái xe vừa nói với Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc lấy điện thoại ra gọi điện giao việc cho Triệu Ức và Phó tổng, sắp xếp công việc và triển khai chiến lược tiếp theo.
Lý Ninh Ngọc nói chuyện điện thoại xong, Cố Hiểu Mộng cũng vừa lái về đến Homestay.
Lý Ninh Ngọc ngoan ngoãn giao nộp điện thoại, Cố Hiểu Mộng tắt máy rồi ném vào ngăn kéo.
- Nửa tháng tới đừng hòng quấy rầy chúng ta!
---Lượt bỏ 1000 chữ---
(Lâu như vậy không gặp nhau, dân trong nghề nhìn phát biết ngay chuyện gì xảy ra nên khỏi tả chi tiết.)
Hai người tỉnh lại thì đã là sáng thứ ba, hoặc có thể nói là bởi vì PTQĐ* cộng thêm một ngày bôn ba mà hai người đã hai ngày hai đêm không ăn gì.
(Sức nào chịu nổi trờiiiiiiiii???)
(*Chỗ này tác giả viết là ZYGD ( 纵欲过度 /Zòngyù guòdù/) có nghĩa là phóng túng quá độ)
Cũng may ở Homestay có phục vụ bữa ăn, hai người lần lượt tắm rửa rồi lại quấn lấy nhau trên giường, sau đó mới chính thức rời giường rửa mặt chuẩn bị đi ăn một chút gì đó.
Lý Ninh Ngọc đi vào phòng vệ sinh, dùng ly nước và bàn chảy dùng một lần đánh răng, Cố Hiểu Mộng đi theo ôm Lý Ninh Ngọc từ phía sau giống như một con gấu túi, lười biếng dựa vào lưng Lý Ninh Ngọc, đầu cọ cọ lên lưng Lý Ninh Ngọc.
- Ăn cơm xong chúng ta làm gì?
- Không có kế hoạch, chị muốn làm gì?
Cố Hiểu Mộng buông Lý Ninh Ngọc ra, đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc bắt đầu rửa mặt.
Nhất thời nổi hứng đi đến DL, cũng không có kế hoạch, nhưng mà Cố Hiểu Mộng cảm thấy như vậy cũng tốt, gặp sao yên vậy, muốn làm gì thì làm đó.
Hai người chỉ đơn giản là ăn một chút gì đó sau đó xuất phát, chèo thuyền trên hồ Nhĩ Hải, cả hai thỏa sức dạo chơi trong biển rộng trời xanh, không nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ nghĩ đến người bên cạnh.
- Chị Ngọc...
Cố Hiểu Mộng đột nhiên gọi Lý Ninh Ngọc một tiếng, Lý Ninh Ngọc đáp lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Cố Hiểu Mộng.
Bỗng nhiên Cố Hiểu Mộng lấy hoa hồng từ phía sau đưa lên trước mặt Lý Ninh Ngọc.
- Em mua cái này lúc nào?
Lý Ninh Ngọc không biết Cố Hiểu Mộng mua hoa hồng lúc nào.
Cố Hiểu Mộng cười không nói để bó hoa vào trong tay Lý Ninh Ngọc, tay kia ôm cổ Lý Ninh Ngọc, để cô gần mình hơn, sau đó Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng đặt lên trán Lý Ninh Ngọc một nụ hôn.
- Em yêu chị, Lý Ninh Ngọc!
Cố Hiểu Mộng vô cùng trịnh trọng bày tỏ với Lý Ninh Ngọc, không phải chị Ngọc, không phải vợ, là Lý Ninh Ngọc.
- Tôi yêu em, Cố Hiểu Mộng.
-------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...