Dọc đường đi Cố Hiểu Mộng nghĩ đến rất nhiều địa điểm, trong nước, ngoài nước, lên núi, xuống biển.
Gần như đã nghĩ đến tất cả các địa điểm du lịch.
Lý Ninh Ngọc cũng không ngắt lời, chỉ mỉm cười nhìn Cố Hiểu Mộng, nghe cô nói dông dài nhưng không thấy phiền chút nào.
- Vợ, hay là chúng ta tự lái xe đi được không?
Về nhà ăn cơm xong, Cố Hiểu Mộng đang rửa chén, sau đó đột nhiên lao ra khỏi phòng bếp chạy đến trước mặt Lý Ninh Ngọc hưng phấn nói.
- Em nói sao thì làm vậy đi.
Từ đầu đến cuối Lý Ninh Ngọc cảm thấy mình thiếu Cố Hiểu Mộng một tuần trăng mật, cho nên Cố Hiểu Mộng muốn làm gì cô cũng sẽ cùng Cố Hiểu Mộng làm.
- Chúng ta đi Tây Tạng có được không?
Tự lái xe đi Tây Tạng nghe qua không lãng mạn chút nào, cũng không giống như tuần trăng mật bù.
Nhưng mà Lý Ninh Ngọc không chút do dự đồng ý.
- Vậy em đi nghiên cứu chiến lược một chút.
Cố Hiểu Mộng hưng phấn nói, thậm chí quên mất mình đang rửa chén đã chạy vào phòng làm việc.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng cưng chiều cười, sau đó đi vào phòng bếp tiếp tục rửa đống chén dĩa Cố Hiểu Mộng chưa rửa xong.
- Hiểu Mộng, sao em lại muốn đi Tây Tạng?
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc cũng không kìm được sự hiếu kỳ của mình, hỏi Cố Hiểu Mộng.
- Bởi vì em muốn ở nơi cao nhất so với mặt nước biển để lại dấu chân của chúng ta, muốn lớn tiếng nói với chị, em yêu chị, để cho lời thề của chúng ta ở gần bầu trời nhất, để trời đất lắng nghe và chứng giám!
Tây Tạng là nơi Cố Hiểu Mộng muốn đi nhất lại chưa từng đi đến.
Cho nên cô muốn cùng Lý Ninh Ngọc đi Tây Tạng.
Đó là thành phố gần bầu trời nhất, sẽ là nơi chứng giám cho lời hứa đời đời kiếp kiếp bên nhau của các cô.
Cố Hiểu Mộng đang do dự là nên lái bé Trắng hay là bé Đen.
Dường như nếu bọn họ lái một trong hai chiếc đó đi thì càng có ý nghĩa.
Nhưng mà Cố Hiểu Mộng lại không nỡ để cho nó phải băng đèo vượt núi đi đến nơi xa xôi như vậy.
Cuối cùng Cố Hiểu Mộng quyết định mua một chiếc Toyota Land Cruiser để đi Tây Tạng.
Cố Hiểu Mộng căn bản không định đem xe về.
Cho nên tất cả thủ tục đều lấy danh nghĩa công ty làm.
Biển số cũng là ngẫu nhiên, nhưng mà có lẽ là ý trời, số xe trùng với ngày sinh của Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng chuẩn bị hành lý cho hai người, các loại thuốc cần thiết, cả bình dưỡng khí tiện lợi, tất cả bỏ vào cốp sau đã cải biên.
Hết thảy đều chuẩn bị xong sau đó hai người lái xe lên đường.
Ngày thứ nhất, phần lớn trạng thái của Lý Ninh Ngọc là nằm ngủ ở hàng ghế sau.
Lý Ninh Ngọc đã chịu đựng suốt đêm, không dễ dàng gì mới nghỉ ngơi được sau đó lại tiếp tục không ngừng nghỉ cùng Cố Hiểu Mộng lên đường.
Cố Hiểu Mộng vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu xem trình trạng của Lý Ninh Ngọc.
Hiện giờ cô có chút hối hận là đã không mua một chiếc RV.
Mặc dù lái RV đi Tây Tạng quá vô vị nhưng mà ít nhất trên đường Lý Ninh Ngọc không cần phải quá cực khổ.
Cố Hiểu Mộng đi theo hướng dẫn chỉ đường, có đường cao tốc thì không đi quốc lộ, có đại lộ thì không đi đường nhỏ.
Mặc dù tương đối tốn thời gian, nhưng mà Lý Ninh Ngọc sẽ không quá vất vả.
Ngày đầu tiên, hai người chỉ đi được hơn ba trăm cây số, ngừng lại ở một thành phố nhỏ nghỉ ngơi.
Nơi này không có khách sạn năm sao, tối đa chỉ có một cái ba sao.
Cố Hiểu Mộng đặt một phòng đắt tiền nhất để hai người nghỉ ngơi.
Cố Hiểu mộng lái xe một ngày đã mệt mỏi không chịu nổi.
Vào phòng nằm sấp trên giường bất động.
Sau đó bị Lý Ninh Ngọc lôi vào phòng tắm tắm rửa.
- Hay là chúng ta đổi sang đi máy bay được không? Như vậy có thể chơi thêm mấy ngày.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng mệt mỏi đến như vậy đau lòng không thôi, đề nghị không tự lái xe nữa mà ngồi máy bay đến Lhasa.
Vậy thì hai người có thể ở Tây Tạng chơi thêm hai ngày.
- Nhất định phải tự lái xe đi, như vậy mới có ý nghĩa!
Cố Hiểu Mộng khăng khăng.
Lý Ninh Ngọc để Cố Hiểu Mộng nằm sấp trên giường, cô ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng giúp cô ấy xoa bóp vai và eo, giảm bớt mệt mỏi.
Cố Hiểu Mộng thật sự rất mệt, ngay cả cơm tối cũng không ăn đã ngủ.
Hôm sau, Lý Ninh Ngọc xung phong ngồi ghế lái.
Cố Hiểu Mộng phản đối vô hiệu, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ dẫn đường cho Lý Ninh Ngọc.
Hai người vừa đi vừa nói cười tiến thẳng về phía trước.
Lúc đói thì tùy tiện ăn chút gì đó ở trạm dừng chân, sau đó hai người tiếp tục lái xe lên đường.
Ban đầu còn có thể dựa vào thiết bị định vị và kế hoạch hành trình của Cố Hiểu Mộng, nhưng mà càng về sau kế hoạch đã dần rối loạn hoàn toàn.
Trên đường đi cũng có rất nhiều chuyện phát sinh đột ngột.
Ví như bây giờ, xe của hai người bị hỏng trên đường núi trước sau không một bóng người.
Đã gọi cứu hộ, nhưng mà bọn họ nói bởi vì đường núi phức tạp, chỉ sau khi trời sáng mới có thể phái xe đến cứu viện.
Lý Ninh Ngọc bất lực nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, xuống xe, xoay người ngồi mui xe, dựa lưng vào kính chắn gió hóng mát.
May mà mùa này ở đây nhiệt độ coi như là khá dễ chịu.
Hai người ở đây một đêm cũng sẽ không bị bệnh.
Cố Hiểu Mộng gãi đầu một cái lại sờ mũi một cái, đường là mình tự chọn, lần này bị kẹt ở đây ít nhất cô cũng có một nửa trách nhiệm.
- Vợ, chị nhìn xem bầu trời ở đây trong quá!
Cố Hiểu Mộng cũng xuống xe nhưng mà không có lập tức lên mui xe ngồi với Lý Ninh Ngọc mà là đi ra cốp sau lấy một thùng bia mười hai lon, xoay người nhảy lên mui xe, ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc bắt đầu luyên thuyên.
- Ừm.
Lý Ninh Ngọc đáp một tiếng, tiếp tục ngắm sao.
- Vợ, bao lâu rồi chúng ta chưa nhìn thấy trời trong và nhiều sao như thế này nhỉ?
Cố Hiểu Mộng khui một lon bia đưa cho Lý Ninh Ngọc, hôm nay hai người đã định là phải ở trên đường núi này qua đêm.
- Lâu đến nỗi tôi cũng không còn nhớ nữa!
Lý Ninh Ngọc nhận lấy lon bia uống một hớp.
Cho dù trong lòng ngàn lần không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này.
Nhưng mà bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đậu xe ở đây chờ cứu hộ.
- Cho nên, thuận theo tự nhiên cũng có chỗ tốt mà nhỉ.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, không phản bác, tiếp tục uống bia ngắm sao, hóng gió.
- Vợ, sau này nghỉ hưu chúng ta ẩn cư rừng núi được không?
Cố Hiểu Mộng tựa lên vai Lý Ninh Ngọc tưởng tượng về tương lai.
Mặc dù biết rằng khả năng không lớn nhưng mà cô vẫn không nhịn được suy nghĩ về tương lai của cô và Lý Ninh Ngọc.
Mười năm sau bọn họ sẽ ra sao, hai mươi năm sau sẽ như thế nào? Ba mươi, bốn mươi năm sau, các cô trở thành bà già tóc bạc phơ, các cô lại sẽ trải qua cuộc sống như thế nào.
- Được, em muốn chúng ta sống như thế nào thì sẽ như thế đó.
Lý Ninh Ngọc thuận theo Cố Hiểu Mộng nói, bọn họ ai cũng đều biết, đừng nói là đến già, ngay cả một giây kế tiếp sẽ phát sinh những gì các cô cũng không biết.
Lý Ninh Ngọc chỉ là không muốn phá hỏng giây phút tựa vào nhau bình yên hiếm có này, không muốn phá hỏng mong ước về tương lai tốt đẹp của Cố Hiểu Mộng.
- Vợ, ngày mai chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi rồi đi máy bay đến Lhasa nha!
Cố Hiểu Mộng từ bỏ kế hoạch tự lái xe, có lẽ việc này không thích hợp với tình trạng bây giờ của các cô.
- Được.
Lý Ninh Ngọc đưa tay choàng lên vai Cố Hiểu Mộng.
Hai người ở trên đường núi không bóng người nương tựa vào nhau, vừa uống bia ngắm sao trời, vừa mơ mộng về tương lai.
Ngày hôm sau, Lý Ninh Ngọc thức dậy trước, quay đầu nhìn Cố Hiểu Mộng còn đang ngủ vùi trong lòng mình, cúi đầu xuống hôn lên trán Cố Hiểu Mộng, sau đó kéo kéo áo khoác đã hơi tuột xuống.
Bây giờ là lúc mặt trời mọc, ánh mặt trời từng chút từng chút chiến thắng bóng tối, từ từ tỏa ánh sáng ấm áp vào trời đất.
- Chào buổi sáng, vợ.
Cố Hiểu Mộng mở mắt ra, liếc mắt đã nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, sau đó nói một tiếng chào buổi sáng ngọt đến không thể ngọt hơn với Lý Ninh Ngọc.
- Chào buổi sáng, em ngủ ngon không?
Lý Ninh Ngọc cúi đầu xuống nhìn Cố Hiểu Mộng cười.
Cố Hiểu Mộng ôm chặt eo Lý Ninh Ngọc, sau đó cọ cọ trong ngực Lý Ninh Ngọc, tựa như một chú mèo lười biếng mới vừa tỉnh ngủ.
----------------------
Tui: Mèn ơi tui mê kiểu đi du lịch này lắm nè, nào có bồ cũng ép nó đi mới được.
Cảm giác toẹt vời ông mặt trời luôn asssssssssssssssssssssssssss.
Cực kỳ thích luôn, hi vọng mai mốt có bồ cùng đam mê.
Mà phải đem theo mấy két bia nhe ehehe.
Thật ra xe chấn cũng kích thích lắm ớ :
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...