Rốt cuộc cũng đến vật phẩm đấu giá cuối cùng.
Lúc này Lý Ninh Ngọc mới ngẩng đầu lên nhìn vật trưng bày trên sân khấu.
Vật phẩm này có giá khởi điểm là mười lăm vạn, mỗi lần tăng lên năm vạn.
Lý Ninh Ngọc là người đầu tiên giơ biển lên.
Sau đó Lý Nhược Đồng cũng giơ biển lên.
Hai người luân phiên nhau giơ biển.
Cái giá khởi điểm mười lăm vạn vốn dĩ Lý Ninh Ngọc đã không muốn mua, trong nháy mắt lên đến năm mươi vạn.
Sau khi Lý Nhược Đồng giơ biển lên thì Lý Ninh Ngọc không giơ lên nữa.
Tuy rằng cô rất thích nhưng không đến mức vung năm mươi vạn đi mua một đôi bông tai căn bản không đáng giá mười lăm vạn.
Lý Nhược Đồng đấu giá thành công đôi bông tai này.
Thế mà ngay tại hiện trường Lý Nhược Đồng tặng nó cho Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc lùi về sau hai bước.
- Tôi không thể nhận.
- Không phải chị rất thích sao? Em thấy chị nhìn chằm chằm vào phần giới thiệu của nó.
Lý Nhược Đồng khó hiểu.
Không phải Lý Ninh Ngọc rấ thích đôi bông tai này sao? Tại sao mình đấu giá được tặng chị ấy mà chị ấy không nhận chứ?
- Cho dù là tôi thích nó hay không, người đấu giá được nó là cô, nó thuộc về cô.
Lý Ninh Ngọc vẫn từ chối.
Lý Nhược Đồng nhìn nhìn Lý Ninh Ngọc.
Cô biết tính cách của Lý Ninh Ngọc, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, sau này tìm cơ hội khác lại tặng.
Vũ điệu vang lên, mọi người đều tự tìm bạn nhảy cho mình.
Lý Ninh Ngọc định một mình tìm một góc uống chút gì đó, sau đó cùng mấy vị lãnh đạo trao đổi vài câu rồi về.
- Em có vinh hạnh được nhảy cùng chị một bài không?
Lý Nhược Đồng đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, mời Lý Ninh Ngọc cùng mình nhảy một bài.
Nhưng mà sau đó Từ tổng bên ban tổ chức cũng đến muốn mời Lý Ninh Ngọc nhảy.
Lý Ninh Ngọc không muốn đắc tội Từ tổng.
Dù sao hai công ty cũng đang tiến hành một vụ hợp tác làm ăn rất lớn.
- Thật ngại quá Từ tổng, ông đến chậm rồi.
Mặt Lý Nhược Đồng mang theo nụ cười có chút xin lỗi nhìn Từ tổng.
Lý Ninh Ngọc dành phải để tay mình lên tay Lý Nhược Đồng.
Dù sao Từ tổng của phải giữ hình tượng quý ông, trong lòng có khó chịu thì vẫn lùi lại hai bước.
Lý Nhược Đồng và Lý Ninh Ngọc đi vào sân nhảy.
Bất luận Lý Nhược Đồng nắm tay hay là ôm eo Lý Ninh Ngọc thì tay vẫn vô cùng quy củ, không làm loạn.
Vũ điệu kết thúc, Lý Ninh Ngọc lui về sau mấy bước giữ khoảng cách với Lý Nhược Đồng.
Lúc sau hai người ngồi xuống ở một góc, bắt đầu nói về các chi tiết cụ thể của dự án sắp khởi công trong thời gian tới.
Sau đó Lý Ninh Ngọc để lại một tấm chi phiếu ba trăm vạn, dưới danh nghĩa tập đoàn YM quyên tiền từ thiện.
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc nói vài lời với mấy vị lãnh đạo rồi ra về.
Lý Ninh Ngọc lên xe tựa lưng vào ghế, tháo bỏ ngụy trang, vẻ mặt mệt mỏi.
Bởi vì quá bận Lý Ninh Ngọc vẫn chưa có thời gian gọi điện cho Cố Hiểu Mộng.
Mà Cố Hiểu Mộng cũng vì sĩ diện cũng không chủ động gọi cho Lý Ninh Ngọc.
Ngày hôm sau, trong lúc ngồi ở phòng VIP chờ chuyến bay, Cố Hiểu Mộng mở tin tức lên xem.
Tất cả đầu đề các trang tài chính kinh tế đều đưa tin buổi dạ tiệc từ thiện hôm qua.
Gần như mỗi một tin tức đều liên quan đến Lý Ninh Ngọc.
Lúc cô nhìn thấy bức ảnh Lý Ninh Ngọc và Lý Nhược Đồng cùng khiêu vũ, bàn tay đang cầm điện thoại run lên bần bật! Lý Ninh Ngọc, tại sao chị có thể khiêu vũ với người khác!!
Cố Hiểu Mộng về đến nhà, mở cửa ra, trong nhà không có ai.
Lần đầu tiên cô cảm thấy được ngôi nhà này quạnh quẽ đến như vậy.
Cố Hiểu Mộng ngồi trên salon, trên bàn trà trước mặt bày rất nhiều chai bia.
Cố Hiểu Mộng không biết mình biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình càng lúc càng mơ hồ.
Lý Ninh Ngọc biết hôm nay Cố Hiểu Mộng trở về, cho nên cố ý về sớm một chút cùng Cố Hiểu Mộng ăn tối.
Nhưng mà cô vừa mở cửa nhà ra, đập vào mặt chính là mùi rượu nồng nặc.
Lý Ninh Ngọc khó chịu nhíu mày.
Cô thay giày đi vào.
Cố Hiểu Mộng nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc bị ánh mắt của Cố Hiểu Mộng nhìn có chút mất tự nhiên.
- Sao uống nhiều như vậy?
Lý Ninh Ngọc vứt mấy vỏ chai rỗng trên bàn vào thùng rác.
Tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng vẫn kìm nén cảm xúc của mình.
- Hôm qua đi dự tiệc đúng không?
- Đúng vậy, tôi pha chút trà cho em.
Lý Ninh Ngọc ném hết bia của Cố Hiểu Mộng vào thùng rác, sau đó đứng lên đi về phía phòng bếp.
- Đi một mình?
- Không thì sao?
- Lý Nhược Đồng cũng đến?
- Đương nhiên, em muốn nói gì?
Lý Ninh Ngọc dừng bước xoay người nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng lấy tay xoa xoa mặt mình, lắc lắc đầu đứng lên.
- Tổng tài tập đoàn KE vì một nụ cười của người đẹp, vung tiền như rác mua bông tai của nhà thiết kế vô danh.
Còn tặng ngay tại hiện trường!
- Hai vị tổng tài tập đoàn KE và tập đoàn YM cùng khiêu vũ tại buổi tiệc.
- Một buổi tối mà tin tức của chị cũng không ít nhỉ! Tôi có nên cảm thấy may mắn rằng phóng viên không chụp đến cảnh chị theo cô ta về nhà? Hay là cảm thấy may mắn vì người vợ trước mặt vẫn còn là vợ tôi!? Hay là nên mừng vì trên đầu mình còn chưa mọc sừng?
Cố Hiểu Mộng uống rất nhiều, đầu óc đã mơ hồ.
Mỗi lời cô nói còn chưa kịp suy nghĩ, nhưng mà một câu đều xuất phát từ sự ghen tuông và bất định trong lòng cô.
Không phải cô không tin Lý Ninh Ngọc, nhưng mà bị sự ghen tuông hủy hoại lý trí.
- Em say rồi.
Lý Ninh Ngọc không muốn nói chuyện với con ma men, cho nên không muốn để ý đến Cố Hiểu Mộng, chờ Cố Hiểu Mộng tỉnh rượu rồi nói sau.
- Đúng, tôi say, nhưng mà lời tôi nói không phải lời say! Lý Ninh Ngọc, từ khi Lý Nhược Đồng trở về chị đã thay đổi! Chị để tôi ngủ salon.
Chị có thể hai ngày không gọi điện hay thậm chí là một tin nhắn cũng không gởi cho tôi một cái! Lúc chị cùng Lý Nhược Đồng khiêu vũ ở buổi tiệc, chỉ có nhớ đến tôi không?
Cố Hiểu Mộng hét vào mặt Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn Cố Hiểu Mộng, ánh mắt lạnh nhưng băng, trái tim lại càng lạnh hơn!
- Em nghĩ tôi như vậy sao?
Lý Ninh Ngọc lạnh lùng hỏi Cố Hiểu Mộng.
Hiện giờ Cố Hiểu Mộng đã ít nhiều khôi phục lại chút lý trí nhưng mà đầu vẫn có quay quay.
Cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
- Em...!Em đau đầu, em đi ngủ.
Cố Hiểu Mộng trút hết giận giống như quả bóng xì hơi, loạng choạng chống vào hết thảy đồ vật bên cạnh cố gắng đi đến phòng ngủ.
Lý Ninh Ngọc ngồi trên salon, trái tim đã đau đến chết lặng không còn cảm nhận được gì.
Nhưng mà cô cảm thấy trong lòng rất buồn.
Nếu không phải chính tai cô nghe thấy thì cô thật sự không thể tin được những lời vừa rồi vậy là mà do Cố Hiểu Mộng nói.
Cô nghĩ rằng cho dù cả thế giới này không tin cô, Cố Hiểu Mộng cũng cũng tin cô! Nhưng mà, những lời vừa rồi của Cố Hiểu Mộng như tạt một gáo nước lạnh vào người cô.
Cố Hiểu Mộng không phần nào tin cô! Ít nhất trong tất cả những chuyện liên quan đến Lý Nhược Đồng, Cố Hiểu Mộng đều hoài nghi cô!
Cố Hiểu Mộng ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Cô cảm thấy hình như mình đã quên mất những gì mình nói chiều hôm qua.
Nhưng cô nhớ loáng thoáng là mình đã cãi nhau với Lý Ninh Ngọc, mà cụ thể bản thân mình đã nói gì thì không nhớ rõ.
Cố Hiểu Mộng ngồi dậy nhìn thấy một ly nước mật ong trên tủ đầu giường.
Giờ phút này trái tim Cố Hiểu Mộng còn ngọt hơn nước mật.
Cô uống hết ly nước, đứng dậy đi rửa mặt.
Cố Hiểu Mộng đứng ở trước gương nhà vệ sinh.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt tinh xảo, da dẻ căng mọng, khóe mắt còn chưa có nếp nhăn.
Cho dù nhìn như thế nào cũng đều là một tỷ lệ hoàn hảo.
Cô không tin bản thân có thể bại dưới tay Lý Nhược Đồng! Nghĩ đến Lý Nhược Đồng, trong lòng Cố Hiểu Mộng lại muộn phiền! Tin tức ngày hôm qua thật sự kích thích đến Cố Hiểu Mộng.
Tuy rằng tiền cát xê của cô không thấp, giá trị của công ty cũng không ít.
Nhưng mà so sánh với giá trị của Lý Nhược Đồng, thì cô còn không bằng con số lẻ của người ta! Chuyện quan trọng nhất là, Lý Nhược Đồng và Lý Ninh Ngọc đều là người thâm niên trong giới kinh doanh, còn bản thân cô đối với chuyện vận hành công ty hoàn toàn không biết gì!
Cố Hiểu Mộng rửa mặt sau đó thay một bộ quần áo ở nhà rồi ra khỏi phòng.
Lý Ninh Ngọc đã đi làm, mấy đứa nhỏ cũng đã đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại lên, nhìn thấy trong weibo của cô có một chấm đỏ.
Cố Hiểu Mộng nhanh chóng mở ra, cô cho rằng là Lý Ninh Ngọc, nhưng hóa ra là Cố Tử Ninh.
"Mama, hôm qua có phải mẹ chọc mommy không? Lúc bọn con trở về nhìn thấy mommy ngồi một mình trên salon lén khóc.
Đêm qua cũng ngủ trên salon.
Sáng nay ngay cả điểm tâm con làm cũng không ăn, đi làm với đôi mắt đỏ hoe.
Con để nước mật ong trên đầu giường, mẹ nhớ uống.
Bữa sáng con để dưới bếp, nếu lạnh thì mẹ hâm lại.
Sau đó mẹ hãy liệu mà nghĩ cách dỗ mommy đi.
Nếu mẹ dỗ không được, con cũng sẽ không để ý mẹ luôn!"
Cố Hiểu Mộng nghe tệp ghi âm gần sáu mươi giây, đau lòng! Bởi vì hôm qua cô say rượu lên cơn điên nói lời không nên nói sao? Cho nên chọc chị Ngọc của cô khóc cả đêm.
Cố Hiểu Mộng làm gì còn tâm trạng ăn sáng.
Cô thay một bộ quần áo khác rồi lái xe đến công ty của Lý Ninh Ngọc.
Dùng thẻ thang máy Lý Ninh Ngọc đưa cho cô đi tháng máy chuyện dụng của giám đốc lên thẳng lầu 28.
Mới vừa bước ra khỏi thang máy đã bị Triệu Ức ngăn lại.
- Lý tổng đang tiếp khách trong văn phòng, chị đến phòng nghỉ chờ một chút trước?
Triệu Ức nhìn Cố Hiểu Mộng nghĩ thầm, tối nay chị đến không được sao? Cố tình đến ngay lúc này! Triệu Ức nghĩ phải mau chóng cầm chân Cố Hiểu Mộng, đừng để cho Cố Hiểu Mộng và Lý Nhược Đồng chạm mặt.
- Không sao, tôi ở đây chờ chị ấy!
Cố Hiểu Mộng nghĩ rằng sau khi Lý Ninh Ngọc tiếp khách xong thì gặp cô ấy, cố gắng hết sức mà dỗ vợ vui vẻ.
- Không chừng mấy tiếng mới xong đấy! Hay là chị cứ đến phòng nghỉ hoặc là khu tiếp khách trước.
Tôi pha cà phê cho chị, sau đó tôi có vài chuyện muốn hỏi chị.
Triệu Ức kéo Cố Hiểu Mộng đến khu tiếp khách.
Tuy rằng Cố Hiểu Mộng không muốn đi nhưng mà vẫn bị Triệu Ức ép đi.
Dù sao Triệu Ức đi theo Lý Ninh Ngọc trải qua bao nhiêu sóng tó gió lớn, cho nên bây giờ trong lòng cô có chút sợ Cố Hiểu Mộng và Lý Nhược Đồng chạm mặt nhưng trên mặt vẫn không hề để lộ ra một chút kích động nào.
Cô thong dong bình tĩnh pha cho Cố Hiểu Mộng một ly cà phê đen.
Cô nhớ Amy từng nói Cố Hiểu Mộng chỉ uống cà phê đen, không bỏ sữa chỉ bỏ một viên đường.
- Nếm thử cà phê công ty mới mua xem thế nào?
Triệu Ức âm thầm dẫn dắt cho Cố Hiểu Mộng ngồi đưa lưng về phía thang máy, rồi để tách cà phê đen mình vừa pha xong lên bàn trà trước mặt Cố Hiểu Mộng.
- Chị muốn hỏi tôi chuyện gì?
Cố Hiểu Mộng bưng tách cà phê lên uống một ngụm.
Trong vị đắng lại có chút chua, trong nháy mắt chiếm trọn cả vị giác của cô.
- Bộ phim chiếu mạng đó khi nào có thể chiếu?
Triệu Ức làm gì có chuyện gì muốn hỏi Cố Hiểu Mộng chứ! Cô chỉ tùy tiện tìm một lý do để kéo cô ấy đi mà thôi.
- Giữa tháng sau.
- Nghe nói có cảnh nóng nhỉ, có qua thẩm duyệt được không?
Triệu Ức hỏi Cố Hiểu Mộng với vẻ mặt tò mò, đồng thời ánh mắt thường xuyên nhìn qua của Cố Hiểu Mộng liếc ra phía thang máy.
- Qua.
Phim chiếu mạng so ra thì có tiểu chuẩn bạo hơn phim truyền hình nhiều.
Gần như chỉ cần không lộ thì không thành vấn đề gì.
- Có ảnh trong phim không? Tôi muốn xem cảnh ở trong bồn tắm hơn kia, bản có chữ ký ấy.
Rất nhiều người xung quanh tôi rất muốn có nó.
Tôi tìm Lý tổng thì Lý tổng bảo tôi đi tìm chị đòi!
- Chị có thể tìm Amy.
Cố Hiểu Mộng cười nói, ảnh có chữ ký trong tay Amy còn nhiều hơn mình, tại sao Triệu Ức không tìm vợ mình đòi?
- Ảnh có chữ ký trong tay Amy là thật sao? Chị nghĩ tôi không biết à??
Triệu Ức bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm đồng thời liếc Cố Hiểu Mộng một cái.
Cố Hiểu Mộng cười ngượng ngùng.
Thật sự là những bức ảnh có chữ ký trong tay Amy 90% là bản sao.
Dù gì cô cũng không có nhiều thời gian ký tên như vậy.
Huống chi bản sao chân thật đến nổi đôi khi chính cô cũng không nhìn ra, đừng nói đến người hâm mộ?
- Mấy ngày nữa tôi gởi chị.
Cố Hiểu Mộng bị vạch trần có hơi ngượng ngùng.
Cô bưng tách cà phê lên uống một ngụm để cho dấu sự xấu hổ của mình.
- Chị Ninh Ngọc, hợp tác vui vẻ.
Tiếng của Lý Nhược Đồng truyền đến.
Giờ phút này Triệu Ức thật muốn vả chết Lý Nhược Đồng, có chuyện gì không thể thảo luận ở văn phòng sao? Chạy đến đại sảnh nói làm gì! Còn nữa, Lý Ninh Ngọc bình thường chị rất hay tiễn khách sao?? Hôm nay đột nhiên ra tiễn khách làm gì chứ! Uổng công tôi cầm chân Cố Hiểu Mộng nãy giờ!!
Trong lòng Triệu Ức như núi lửa phun trào.
Nhưng mà trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì.
Cố Hiểu Mộng đứng lên xoay người nhìn thấy Lý Nhược Đồng và Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa thang máy.
Trong tay Lý Nhược Đồng cầm một xấp tài liệu.
Hai người bắt tay nhau sau đó buông ta.
Lý Ninh Ngọc đứng nhìn Lý Nhược Đồng bước vào thang máy rời đi.
Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng và Lý Nhược Đồng chạm nhau giữa không trung.
Cố Hiểu Mộng nhìn ra được trong ánh mắt của Lý Nhược Đồng có sự khiêu khích!
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu hai người họ hại tôi nửa đêm phải khóc nhiều như vậy, tôi có nên ngược bọn họ một chút trong truyện không??
---------
Tui: Chuyện này là tại ai đây???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...