Nhiều ngày sau đó, ngay cả điện thoại Mạc Vân Trạch cũng không gọi về Mai Uyển.
Mấy ngày nay, hai người bạn cũ là Vi Minh Luân và Cảnh Mạc Trì trở về từ nước ngoài, anh bận việc xã giao, tạm thời không có thời gian nghĩ đến Tứ Nguyệt, Mạc Vân Trạch biết chuyện này không thể gấp gáp, từ từ rồi sẽ đến. Trước đây, Mạc Vân Hà và Vi Minh Luân, Cảnh Mặc Trì đều là anh em tốt của nhau, khi Mạc Vân Hà qua đời, Vi Minh Luân và Cảnh Mặc Trì đều ở nước ngoài, nghe được tin dữ đều vô cùng đau xót. Lần này trở về, mọi người không tránh khỏi việc đi viếng mộ Mạc Vân Hà, kết quả là tới nơi thì gặp Tứ Nguyệt đang khóc trước mộ của thầy Lý, Mạc Vân Trạch đau lòng khuôn nguôi.
Anh đưa Tứ Nguyệt về nhà mình, chăm sóc cẩn thận, Mạc Vân Trạch không nói gì, anh chỉ thầm cầu mong cho Tứ Nguyệt mau chóng nguôi ngoai. Mà Tứ Nguyệt thì vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì sao cô vẫn chưa gọi thầy Lý một tiếng “ba”, không còn cơ hội, cả đời này cô sẽ không còn cơ hội nữa. Tứ Nguyệt bắt đầu lải nhải, tự hỏi rồi tự đáp với chính bản thân mình, bao nhiêu chuyện đã qua cô đều có thể nhớ rõ, rõ đến từng chi tiết, thậm chí ngay cả ngữ điệu trò chuyện và tiếng ho khan của thầy Lý, cô cũng có thể kể ra dễ dàng.
Mạc Vân Trạch là một người lý tưởng để tâm sự, Tứ Nguyệt nói đến đâu, anh đều ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, cũng không nói xen vào, chỉ khi nào thấy Tứ Nguyệt khóc, anh mới ân cần đưa khăn tay cho cô, hoặc là nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, vỗ về lưng cô, tựa như dỗ dành một đứa trẻ, “Tứ Nguyệt, em vẫn còn có tôi.”
Ban ngày Mạc Vân Trạch phải đi làm, sợ Tứ Nguyệt ở một mình sẽ buồn, anh gọi điện thoại cho Phương Phỉ, muốn Phương Phỉ tới bầu bạn với Tứ Nguyệt, Phương Phỉ vui vẻ đến. Nhìn ánh mắt si mê của Phương Phỉ, đã mấy lần Mạc Vân Trạch muốn nói chuyện thẳng thắn với cô, nhưng nghĩ thế nào lại thấy không thỏa đáng, anh sợ làm tổn thương cô gái đơn giản, hiền lành này. Mặc dù Mạc Vân Trạch cũng quý mến Phương Phỉ, nhưng đó chỉ là sự quý mến giữa anh em, không hề có chút mờ ám. Nhưng mà Tứ Nguyệt thì lại khác, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ coi Tứ Nguyệt là một người em gái. Chưa từng.
Cuối tuần, Mạc Vân Trạch vốn định đưa hai chị em Tứ Nguyệt đi dạo ven hồ, không ngờ A Sâm gọi điện thoại tới, nói Phí Vũ Kiều đã đồng ý gặp mặt anh, Lúc ấy Mạc Vân Trạch mới nhớ đến chuyện của Phí Vũ Kiều, vì thế đành thôi.
Địa điểm gặp ở sân golf. Phí Vũ Kiều tới trước, khi Mạc Vân Trạch tới nơi, Phí Vũ Kiều đang trò chuyện với mấy người. Lúc ấy trời đã chạng vạng, thảm cỏ xanh ngắt rộng lớn, nhấp nhô như cũng nhuộm màu dưới ánh chiều tà, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ. Khi ấy Phí Vũ Kiều đang đứng nói chuyện ở dưới gốc cây tùng, nửa thân người tắm trong nắng chiều, tựa như được bao trong một lớp màng màu ánh kim, rạng rỡ chói mắt.
“Phí tiên sinh.” Mạc Vân Trạch tiến lên chào hỏi.
Mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần trong buổi đấu giá, thế nhưng Mạc Vân Trạch chỉ cần liếc mắt đã nhận ra anh ta, không phải bằng vào trí nhớ, mà chính là bởi phong thái nổi bật của Phí Vũ Kiều, với thân hình thẳng tắp như kiếm nhọn, khí thế bức người, những nhân vật có thân phận hiển hách bên cạnh cũng chỉ để làm nền cho anh ta. Nghe thấy có người gọi, Phí Vũ Kiều quay đầu, trong thoáng chốc dường như vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần, hơi ngẩn người nhìn Mạc Vân Trạch trước mắt.
“Chào anh.” Phí Vũ Kiều bắt tay với Mạc Vân Trạch, khuôn mặt tươi tắn, ung dung, giống như đôi bên quen biết đã lâu, lại vừa như hôm qua đã gặp mặt. Không sai, Phí Vũ Kiều thường xuyên “gặp” người con trưởng của gia tộc họ Mạc này, tất cả những gì có liên quan đến Mạc Vân Trạch trong bao nhiêu năm qua, Phí Vũ Kiều đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ là cái mùi vị ẩn nấp trong bóng tối chẳng hề dễ chịu gì, cuối cùng, Phí Vũ Kiều đã không cần phải giấu mình nữa.
“Phí tiên sinh chơi golf thật chuyên nghiệp.” Lần đầu gặp mặt, hai người khó tránh khỏi so tài hai hiệp, sau khi chơi xong, Mạc Vân Trạch thẳng thắn khen tài đánh golf của Phí Vũ Kiều.
Lúc ấy hai người đang nghỉ ngơi trong một chái nhà cạnh sân golf.
Phí Vũ Kiều tươi cười nhã nhặn, sắc mặt bình thản, “Quá khen, làm sao tôi có thể so sánh với Mạc tiên sinh được, Mạc tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thâm tàng bất lộ, sao có thể lãng phí thời gian trên sân golf.”
Hai tách trà trên mặt bàn đang tỏa hơi nghi ngút, đó chính là loại trà Bích Loa Xuân thượng hạng nhất, hương thơm dễ chịu. Lá trà chậm dãi xoay tròn trong lòng nước, tựa như những mũi châm nhọn, một chiếc, hai chiếc dần dần nổi lên, rồi sau đó, ngày một nhiều lá trà tập trung trên mặt nước, chĩa mũi nhọn tua tủa…
Mạc Vân Trạch trả lời: “Nhận được lời khen ấy, tôi thật không dám nhận.”
Sau khi hai người khách khí trò chuyện vài câu, Phí Vũ Kiều bắt đầu chuyển lại chủ đề chính, “Hôm may Mạc tiên sinh hẹn gặp tôi, chẳng lẽ chỉ là để chơi golf thôi sao? Mạc tiên sinh là một người bận rộn cơ mà…”
Mạc Vân Trạch nghe vậy, cười khẽ, “Là thế này, nghe nói dạo gần đây Phí tiên sinh có mua một ngôi nhà mới, vừa khéo, ngôi nhà đó lại chính là ngôi nhà tôi nhìn trúng, đang định mua tặng ột người thân trong nhà, ai ngờ lại chậm một bước, thật là đáng tiếc.”
Phí Vũ Kiều hơi nheo mắt, đôi mắt một mí hẹp dài, ánh mắt sâu xa khó lường ấy dừng trên người Mạc Vân Trạch, chờ anh nói tiếp, giống như một vị khán giả lõi đời, đang “thưởng thức” một lời thoại trong kịch bản sứt sẹo. Mạc Vân Trạch nhất thời bị ánh mắt “xem kịch” của Phí Vũ Kiều kích thích, không được tự nhiên, lời nói trước sau cũng không ăn nhập, “Tôi biết đưa ra yêu cầu này là không phù hợp, nhưng mà ngôi nhà đó rất quan trọng đối với tôi, không biết Phí tiên sinh có thể bỏ qua những thứ yêu thích hay không, giá cả có thể thương lượng, tôi tuyệt đối sẽ không để tiên sinh chịu thiệt.”
Phí Vũ Kiều rất “nghiêm túc” nghe xong lời Mạc Vân Trạch nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ tựa tiếng thở dài, “Cảm ơn sự ưu ái của Mạc tiên sinh, có điều thật đáng tiếc, ngôi nhà đó cũng rất quan trọng đối với tôi, sợ là không thể nghe theo ý của Mạc tiên sinh được.” Nói xong Phí Vũ Kiều liếc nhìn Mạc Vân Trạch, lộ ra vẻ mặt áy náy, “Mạc tiên sinh, ai chẳng biết Thịnh Đồ của gia tộc tiên sinh cực kì nổi bật trong giới điền sản, mấy khu biệt thự ở thành phố này cũng là do nhà họ Mạc xây dựng, còn loại nhà nào mà tiên sinh không thể có đây, vì sao lại ưu ái đến ngôi nhà của tôi như vậy?”
“Điều này…” Mạc Vân Trạch lúng túng, “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện nói cho tiên sinh được, tôi chỉ muốn nói, tôi rất chân thành muốn đàm phán với Phí tiên sinh về chuyện ngôi nhà, tuyệt đối sẽ không để cho tiên sinh chịu thiệt, xin Phí tiên sinh hãy cân nhắc.”
“Chẳng lẽ Mạc tiên sinh không biết chuyện ư?” Phí Vũ Kiều bỗng hỏi.
“Biết chuyện gì?”
“Chủ nhân trước kia của ngôi nhà này đã chết, ông ta nhảy lầu tự sát ở Hồng Kông, tuổi vẫn còn trẻ, không biết do đâu mà ông ta nghĩ quẩn, nhảy xuống từ tầng hai mươi ba của khách sạn, tử vong tại chỗ.”
Lúc này đến lượt Mạc Vân Trạch nhìn Phí Vũ Kiều, chờ anh ta nói tiếp.
Phí Vũ Kiều nhấc tách trà, không hề để ý đến những lá trà đang nổi lềnh bềnh, tựa như những mũi châm nhọn đang dựng lên tua tủa, anh cười nhạt, “Sở dĩ tôi mua ngôi nhà đó, là bởi vì chủ nhân đã chết của ngôi nhà khiến cho tôi nhớ đến một người, rất nhiều năm trước, người đó cũng vứt bỏ lại cha mẹ, vợ con của mình rồi nhảy lầu tự tử từ tầng thượng của công ty…”
Trái tim của Mạc Vân Trạch bỗng đập thình thịch.
Lưng anh cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này, ánh tịch dương chiếu xuống khuôn mặt của Phí Vũ Kiều, khiến cho vẻ mặt của anh ta trở nên mơ hồ không rõ, bên ngoài sân golf vọng đến tiếng vỗ tay hoan hô, phảng phất như cách rất xa xôi. Mạc Vân Trạch không hiểu vì sao Phí Vũ Kiều lại nói với anh chuyện này, trong đầu anh lờ mờ lóe lên một ý nghĩ. Phí Vũ Kiều lại cười càng tươi hơn, giống như thờ ơ hỏi Mạc Vân Trạch: “Mạc Tiên sinh có muốn nghe tiếp không?”
- Hết phần 4 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...