Tôi mở to mắt nhìn theo hướng con bé chỉ, chỉ thấy bên đường đối diện cách không xa có dừng một chiếc xe thể thao màu xám, chiếc xe thuôn lượn u ám trong ánh đèn đường, tự nhiên lộ ra khí thế áp đảo. Cửa kính xe hạ xuống, không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một cánh tay vắt trên cửa. Trời nóng như thế mà lại mặc áo sơ mi. Cổ tay cài cúc nhưng vẫn lộ ra chiếc đồng hồ vàng bên ngoài, hoặc có lẽ là đồng hồ kim cương, phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Hơn nữa, giữa ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc. Khi tôi nhìn về phía anh ta, đúng lúc anh ta gạt tàn thuốc, giống như thờ ơ không để ý.
Trái tim của tôi bỗng đập nhanh... Đó không phải là Dung sao? Mỗi lần ông xuống máy bay đều sẽ đến cổng trường học đón tôi, cũng đỗ xe ở bên đường đối diện như thế, hút thuốc, lẳng lặng chờ tôi xuất hiện.
Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra mình đang thất thần, người đó không phải Dung. Anh ta là Phí tiên sinh, bạn trai của Phương Phỉ. Trong thoáng chốc tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi khoát tay nói: “Chị không đi, chỉ muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên lớp.”
“Nhưng em cố ý tới đây đón chị mà, chị!”
“Thật sự không đi được, buổi chiều chị còn đi dạy gia sư mấy tiếng đồng hồ, mệt lắm.”
“Đừng đi dạy gia sư nữa, dạy gia sư có kiếm được bao nhiêu đâu, lại còn vất vả chết được.” Bây giờ giọng điệu nói chuyện của Phương Phỉ đã không còn giống như trước kia nữa, xem ra quen biết với người bạn trai giàu có này, cả người con bé đều là hàng hiệu, chiếc khuyên trên tai chỉ sợ cũng là kim cương. Xem ra con bé rất hưởng thụ mối quan hệ yêu đương hiện giờ, tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của con bé trong bầu không khí. Như vậy cũng rất tốt, chỉ cần con bé hạnh phúc.
Tôi vỗ vai con bé, “Mau đi đi, đừng để người đó đợi lâu, thời gian của người ta rất quý giá.” Phương Phỉ chu miệng, rất không bằng lòng. Tôi rất thích nhìn dáng vẻ làm nũng của con bé, giống hệt như một đứa trẻ. Tôi cười đẩy con bé, “Đi đi, chị chúc em chơi vui vẻ!” Cuối cùng không quên dặn dò con bé, “Thay chị gửi lời chào đến Phí tiên sinh.”
Cuối cùng Phương Phỉ cũng lên chiếc xe thể thao một mình.
Chiếc xe vòng một đường, chậm rãi đi về phía tôi. Bóng cây mờ ảo xẹt qua đỉnh xe sang trọng. Khi tiến tới gần tôi, Phương Phỉ hạ cửa kính nhăn mặt với tôi.
Tôi cười vẫy tay về phía con bé. Đúng lúc Phí tiên sinh ngồi cạnh con bé quay sang, ánh sáng không đủ, dáng vẻ không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét tuấn tú vô cùng. Anh ta hơi thả chậm tốc độ xe, mỉm cười với tôi rất thân thiện.
Tôi cũng cười với anh ta, xem như chào hỏi. Chỉ trong thời gian hai giây, cùng lắm là ba giây, xe liền mất hút trong bóng đêm phía cuối con đường. Mà tôi vẫn còn đứng ở dưới gốc cây kia không nhúc nhích.
Nụ cười đó, thật đặc biệt.
Kỳ nghỉ hè vừa qua đã có tin Phương Phỉ nghỉ học lập gia đình. Bởi vì toàn bộ kỳ nghỉ hè, tôi đều bôn ba khắp nơi để kiếm tiền đóng học phí cho học kỳ sau, rất ít khi về nhà, là Thầy Lý gọi điện thoại nói cho tôi biết. Ông nói ông cực lực phản đối, nhưng Trình Tuyết Như lại kiên quyết cho con gái nghỉ học lập gia đình, nói phụ nữ có làm tốt đến đâu cũng không bằng gả ột gia đình tốt, học hành à, gả cho người ta rồi vẫn quay lại học tiếp được.
Không đến hai ngày, Phỉ Nhi tới tìm tôi, hỏi ý kiến của tôi. Con bé rất do dự, muốn học xong rồi mới kết hôn, nhưng Phí tiên sinh lại có vẻ rất vội vàng muốn kết hôn ngay trong năm. Lúc ấy đang ở trong cửa hàng đồ uống lạnh tại cổng trường, chúng tôi thích thú chia nhau ăn đá bào, tôi đưa một trái anh đào trong đá bào cho Phương Phỉ, cười hỏi: “Em có thích anh ta không?”
Từ nhỏ, mỗi lần ăn đá bào, tôi đều lựa anh đào cho con bé.
Vẻ mặt của Phương Phỉ có một loại ý vị không nói nên lời, cười cười, “Rất thích, trên người anh ấy có một loại khí chất rất đặc biệt, tao nhã chín chắn, hơn nữa chăm sóc em cũng rất chu đáo, nói thật em không tìm được một điểm xấu nào của anh ấy, dường như rất hoàn hảo.” Phương Phỉ bỏ thêm chữ “dường như” vào chữ hoàn hảo, điều này cho thấy con bé có một chút do dự với người đàn ông này, ánh mắt vụt sáng, “Nhưng mà không biết vì sao, em cảm thấy giữa chúng em như luôn có một khoảng cách, có lẽ là do thời gian ở bên nhau, chúng em rất ít khi ở cùng nhau, anh ấy rất bận, phần lớn thời gian đều không ở Thượng Hải, mười ngày nửa tháng trở về một chuyến đã là tốt lắm rồi, mà em cũng không rõ anh ấy làm việc gì, anh ấy rất ít khi nói với em về chuyện làm ăn của anh ấy.”
“Nói thế, em cũng không hiểu nhiều về con người anh ta?”
“Ừm, có thể nói như vậy. Nhưng anh ấy rất hiểu em, em thích gì anh ấy đều biết hết, mỗi lần gặp mặt đều tặng quà, em bảo anh ấy đừng tặng, anh ấy vẫn tặng, nói đó là cách biểu đạt tấm lòng của một người đàn ông.”
“Tặng quà chính là đối tốt với em sao?”
“Đương nhiên không phải, anh ấy chăm sóc em rất chu đáo. Mặc dù không ở Thượng Hải nhưng anh ấy vẫn cử người đến chỗ em, em muốn đi đâu, gọi điện thoại cho anh ấy là sẽ có người đưa đón. Em muốn cái gì, không tới hai mươi tư giờ đã có người đưa tới chỗ em. Hơn nữa trong nhà có chuyện anh ấy đều sắp xếp thỏa đáng, không cần em phải nói gì. Có một lần cống thoát nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, sau khi biết anh ấy lập tức đưa người tới sửa chữa, em cũng không hiểu anh ấy biết chuyện từ đâu, nhưng lúc nào cũng có thể khiến cho cả nhà ngạc nhiên bất ngờ...”
Tôi chẳng thể nói gì, người đàn ông như vậy, giống như không lôi ra được chút khuyết điểm nào.
Nhưng đây là tình yêu sao? Tôi không dám gật bừa. Có lẽ Phương Phỉ cũng nhận ra cái vấn đề trung gian này, hoặc là nói, con bé chẳng hề nắm chắc hoàn toàn được người đàn ông này, bởi vì còn bé còn chưa hiểu rõ về anh ta, mà anh ta thì lại hiểu rõ con bé như trong lòng bàn tay, ngay nhà vệ sinh bị hỏng mà cũng có thể tìm hiểu được. Tôi không biết Phương Phỉ nghĩ như thế nào, nếu đó là tôi, người đàn ông như vậy sẽ khiến cho tôi sợ hãi.
“Chị, chị bảo em nên làm gì bây giờ?” Phỉ Nhi rầu rĩ, dáng vẻ không biết phải làm gì.
Tôi thở dài, nói: “Vậy em đừng nghỉ học vội, tìm hiểu thêm một thời gian nữa đi. Hai người có thể đính hôn trước, chờ em tốt nghiệp, hiểu anh ta thêm một chút rồi mới kết hôn. Nếu anh ta thật sự để ý em, chắc không ngại chờ thêm một năm chứ, sang năm em sẽ tốt nghiệp rồi mà.”
Phỉ Nhi giật mình, giống như đã giải quyết được điểm mấu chốt, nhảy dựng lên ôm lấy tôi, “Chị, chị thật là thông minh! Sao em lại không nghĩ ra nhỉ, đây đúng là một ý kiến hay, em sẽ nói chuyện này với anh ấy!”
Đưa Phương Phỉ trở về, tôi tới thư viện tìm tài liệu tham khảo.
Nhưng mà rất khó tập trung được tinh thần, cảm giác chơi vơi trong lòng bủa vây lấy tôi. Mới có mấy năm, Phương Phỉ đã sắp lập gia đình, là do con bé trưởng thành quá nhanh, hay là do tôi quá chậm chạp? Cô bé Phương Phi ăn canh thích liếm thìa, ngủ thích đạp chăn, khi tức giận thích quyệt miệng, khi vui vẻ thích cười to, lộ ra hai cái răng nanh nhọn, cô bé thật sự sắp kết hôn rồi...
Ba tháng sau.
Rốt cuộc tôi cũng được gặp vị hôn phu của Phương Phỉ.
Cuối cùng Phí tiên sinh cũng đồng ý đính hôn trước, đợi Phương Phỉ hoàn thành sự nghiệphọc tập xong mới chính thức kết hôn. Lễ đính hôn được tố chức tại khách sạn Cẩm Giang, tuy chỉ là đính hôn nhưng vẫn phô trương không nhỏ, mời công ty chuyên biệt về hôn lễ đến chuẩn bị. Trước lễ đính hôn, Phí tiên sinh chính thức đến nhà thầy Lý cầu hôn theo nghi thức, sính lễ chính là một ngôi nhà cao cấp hai trăm mét vuông. Trình Tuyết Như đi đường cũng lâng lâng.
Tôi nghĩ Phương Phỉ đưa ra quyết định như thế là không sai, có thể nhận ra Phí tiên sinh rất coi trọng Phương Phỉ, thế là đủ rồi. Nhưng mà không biết vì sao, tôi luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, mà rốt cuộc vì sao bất an thì lại không thể nói rõ được. Sau đó tôi lại nghĩ, có thể là vì tuổi của Phương Phỉ còn nhỏ, bước được nửa nước ra trường đã kết hôn, mà con bé lại giống như còn chưa quậy đủ, vẫn rất ham chơi, hệt một đứa trẻ vẫn chưa lớn, con bé có thể chịu được khuôn khổ của cuộc sống hôn nhân không?
Sự lo lắng này càng tăng thêm sau một lần tôi tình cờ nói chuyện về Phương Phỉ với Diêu Văn Tịch, sau này tôi đoán có thể là Diêu Văn Tịch cố ý nhắc nhở tôi, cậu ấy biết tôi luôn cưng chiều Phương Phỉ, sợ tôi không chấp nhận được. Sự tình là thế này, vào một buổi sáng tôi thức dậy, vừa rửa mặt xong đã thấy Diêu Văn Tịch làm loạn trong nhà vệ sinh, đầu giờ tối qua cậu ấy có đi tham dự sinh nhật của một vị đàn anh, hình như là ở quán bar, cả đêm không về. Tôi không khỏi nhíu mày, nói sao con gái lại có thể ở trong quán bar cả đêm, điều này rất không hay, trong quán bar loại người nào cũng có, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây. Lúc ấy Diêu Văn Tịch không nói gì, nhìn như chẳng còn sức để nói chuyện với tôi, sau khi nôn xong, rửa mặt rồi lắc lắc đầu đi ngủ, ngủ đến tận giữa trưa cũng chưa tỉnh. Ngày thường tôi thân với Diêu Văn Tịch nhất, hơi lo lắng cho cậu ấy, sợ cậu ấy đói bụng nên mang cơm về phòng ngủ, gọi cậu ấy dậy, bảo cậu ấy ăn cơm.
Có vẻ như Diêu Văn Tịch cực kì đói bụng, hùng hổ ăn cơm, lúc ấy trong phòng chỉ có hai chúng tôi, tuy rằng ngoài miệng Diêu Văn Tịch không nói gì, nhưng vẫn biết ơn tôi mang cơm về cho cậu ấy, thường ngày cậu ấy là người hay lớn miệng, nhưng tôi biết cậu ấy rất tốt, trượng nghĩa, không kiểu cách. Cơm nước xong cậu ấy vừa lau miệng vừa như vô tình hỏi tôi: “Dạo này sao không thấy Phương Phỉ đến nhỉ, trước kia một tuần con bé đó phải đến những hai lần.”
“À, con bé sắp đính hôn, có lẽ dạo này bận.” Tôi nói thật.
Diêu Văn Tịch trừng tròn mắt, “Đính hôn? Cậu nói là Phương Phỉ sắp đính hôn?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Diêu Văn Tịch nhìn tôi không nói câu nào, sau một lúc đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy cậu có hiểu Phương Phỉ không?”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, không rõ lời này có ý gì.
“Cái này, nói thế nào nhỉ,” Diêu Văn Tịch gãi mái tóc ngắn rối bù, thậm chí còn không tự nhiên hơn cả tôi, lẩm bẩm, “Tối qua mình thấy Phương Phỉ trong quán bar... Không phải một mình con bé, còn có một người đàn ông nữa... Vừa vặn trong nhóm mình có một chị biết người đàn ông kia, tên A Côn, nói anh ta chuyên hoạt động trong quán bar, chính là, chính là... Cậu có hiểu ý mình không?” Nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của tôi, cậu ấy phát cáu, trực tiếp hét lên, “Trời ạ, chính là loại chuyên đi ăn bám đấy, cái này đã hiểu chưa? Ngốc, cậu đúng là đồ ngốc...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...