Hi Hoa bị đẩy ngã xuống nền, tay đã bị xích hỏa trói lại, muốn vận linh lực cũng không được.
Bỗng dưng bả vai bị ấn xuống nền, Hi Hoa giương mắt nhìn Nguyệt Liên đưa chân đạp y xuống nền, hắn dùng sức, bả vai y liền phát đau.
Tay cầm Cùng Kỳ Đao đang đặt cạnh người y: "Ngươi thật sự nghĩ đây là nhà ngươi, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm sao?"
Nguyệt Liên dùng ánh mắt u ám nhìn Hi Hoa.
Càng dùng sức khiến người dưới chân mình phải nhăn mặt đau đớn.
Hi Hoa cắn răng gọi: "Nguyệt Liên!"
Nguyệt Liên nhíu mày đạp y một cái rồi xoay người ngồi ở tọa kỉ, nhàn nhạt nói: "Nguyệt Liên? Ha..
Ngươi đang gọi ai vậy? Hắn đến cứu ngươi sao, đừng hoang tưởng.
Gọi hắn đến đem xác người về còn được, để đây chỉ thêm phiền phức."
Hi Hoa ngồi dậy khó khăn, ánh mắt chợt nhìn đến một góc phòng, ngọc bội Mạn Đà La Hoa của Nguyệt Liên bị vứt ở đó.
Hi Hoa khẽ thở ra, muốn đứng dậy lại bị Nguyệt Liên dùng nội lực đánh cho ngã xuống đất.
"Ngươi muốn gì?".
Sau bao lần bị Nguyệt Liên đánh lên đánh xuống, Hi Hoa mới mở giọng hỏi, khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh lạ thường, nhưng ánh mắt lại có chút mất kiên nhẫn: "Giết không ra giết, đánh không ra đánh.
Ngươi bây giờ còn có thời gian đùa ta như vậy sao?"
Nguyệt Liên nâng mắt nhìn, sau lại bật cười.
"Ta đương nhiên sẽ không rảnh rỗi.
Ngươi trốn tránh ta xong, tự dưng lúc này lại xuất hiện, không phải là lại cố ý tiếp cận ta nữa sao, thần tiên ngươi đang có ý hãm hại ta hay là có ý giống như tên Chiếm Viễn kia?"
Nguyệt Liên hắn biết chuyện Chiếm Viễn kia có hành động gì với Ôn Ngọc, Hi Hoa chợt nghĩ đến không lẽ từ lúc ra khỏi mật thất đã bị phát hiện.
Nghĩ cũng đúng, y chỉ lo cảnh giác với Tịch Nhan mà không nghĩ còn có Nguyệt Liên nữa.
Hồi nãy hẳn là do sợ Ôn Ngọc nói là cách phá Trận pháp Âm Dương Càn Khôn nên hắn mới xuất hiện, nếu không chắc chắn sẽ âm thầm để ý theo dõi y.
Với tính cách của hắn bây giờ, chắc chắn chỉ cần phát hiện kế hoạch của y, hắn liền sẽ ra tay.
Hi Hoa mím môi, lại nhoẻn một nụ cười nói: "Là có ý với ngươi.."
"Ý gì?"
"Ý gì cũng có."
Nguyệt Liên cười hắc, đứng dậy bước xuống đối mặt với Hi Hoa.
Từ từ nói: "Đừng_mơ_tưởng! Ta ghét nhất chính là thần tiên các ngươi."
"Thật sao?".
Hi Hoa chợt cười.
"Ngươi không sợ ta đem vảy ngược của ngươi ra chơi đùa sao?"
Nụ cười trên khóe môi Nguyệt Liên chợt tắt, hắn đưa tay bóp lấy cổ Hi Hoa, ma khí liền tỏa ra cuốn lấy y, hắn hơi dùng sức nói: "Ngươi đang đe dọa ta sao? Ngươi có tin bây giờ ta đem ngươi làm mồi cho ác linh xâu xé.
Đến lúc đó ta cũng sẽ tự lấy được vảy ngược trở về, đừng đắc ý sớm."
Hi Hoa vẫn đứng im để nghe Nguyệt Liên nói, chỉ đợi khi kết thúc, ánh mắt Hi Hoa chợt nhòa nói: "Nguyệt Liên..
Ta đau."
"Ngươi!"
Nguyệt Liên nhíu mày tức giận nhưng tức khắc tim lại chợt nhói lên.
Hắn hơi thở gấp, lại xảy ra rồi, tại sao cứ đối diện với thần tiên này hắn lại bị đau tim thế này.
Bàn tay Nguyệt Liên hơi buông thả, nhìn vẻ mặt hơi khó chịu của Nguyệt Liên, Hi Hoa mới lo lắng: "Ngươi không sao chứ? Đừng tức giận, ta chỉ nói đùa, ta sẽ không làm gì vảy ngược của ngươi.
Nguyệt Liên.."
"Đừng đến gần ta! Ta không phải Nguyệt Liên! Hừ, ta nên cắt lưỡi của ngươi mới phải."
Nguyệt Liên phất tay giận dữ, dứt khoát đã biến mất, để lại mỗi Hi Hoa trong căn phòng này.
Hi Hoa thở ra, đi đến góc phòng nhặt lại ngọc bội kia thu trong ngực, một lúc lại lẩm nhẩm thuật, xích hỏa kia liền biến mất.
Điều tiết linh lực một chút, Hi Hoa liền dựa vào trí nhớ tìm đường đến mật thất chứa Trận pháp Âm Dương Càn Khôn.
Từ khi có Nguyệt Liên, nơi này hầu như được thiết lập bảo vệ chặt chẽ.
Hi Hoa đứng ngoài tìm mọi cách vẫn không thể vào bên trong được, thế nên đành lủi thủi đi về thư phòng của Ly Thư.
Vốn dĩ lần này đến đây là để tìm cách cứu Nguyệt Liên ra thừa cơ ngăn chặn vài việc ác của Tịch Nhan.
Nhưng có lẽ là công cốc rồi, mọi chuyện ở đây diễn ra khó hơn y tưởng tượng nhiều.
Trở về phòng, Hi Hoa hóa ra một đóa hoa Tử đằng nói trong tâm:
"Dạ Tập Huyền, Hoa giới thế nào rồi?"
(Hoa giới vẫn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ là tên Nguyệt Liên kia lại nổi điên rồi, hắn vậy mà dám tấn công Hoa giới.
Trong đó thế nào? Có phải rất khó sống không.
Phàm là rơi vào quỷ đạo sẽ bị mất hết nhân tính.
Nếu như ngươi kiên nhẫn, chỉ cần một chút sự nương tay của Nguyệt Liên cũng làm nên chuyện.
Cữu cữu của ngươi căn dặn, mềm nắn rắn buông, đừng khiến Nguyệt Liên tức giận.
Chí ít phải cho hắn biết ngươi không có ý định hại hắn.
Còn về việc Trận pháp kia, nếu có thể thì cố ngăn Nguyệt Liên tiếp xúc nhiều là được)
Hi Hoa rũ mắt, buồn bã niệm thuật, Tử đằng liền biến mất.
Y đứng dậy nhìn Ôn Ngọc nằm ở giường, Hi Hoa chợt suy nghĩ, nếu sự thật đôi mắt Ôn Ngọc bị hiến cho trận pháp kia vậy khi lấy lại có dùng được nữa không.
Hay là..
nguyên thần của nhi tử y có còn trọn vẹn trở về không? Khi gặp Nguyệt Liên, y thật sự rất muốn nói với hắn về tin nhi tử của cả hai còn sống, y muốn ôm hắn, muốn vùi mặt vào vai hắn mà khóc trong vui mừng, muốn nhìn nụ cười của hắn cùng ánh mắt sáng lưu ly kia, khoảnh khắc đó sẽ vui biết mấy.
Ly Thư thấy y buồn bã liền ngồi bên chân y nhỏ giọng nói:
"Đế Long làm tổn thương người sao? Người đừng buồn nữa.
Tiểu tiên nghĩ là do Đế Long bị ma khí khống chế thôi chứ trong tâm chắc chắn còn cảm giác với người.
Từ khi ở cạnh Đế Long, tiểu tiên luôn thấy ngài ấy không vừa mắt liền giết bừa nên người hầu bên cạnh Đế Long rất ít.
Người bị ngài ấy bắt nhưng vẫn an toàn không bị ảnh hưởng gì, chắc chắn là ngài ấy vẫn luôn thấy sự quen thuộc trong người."
Hi Hoa cười nhẹ xoa đầu Ly Thư, Ly Thư liền theo bản năng dụi đầu vào tay y.
"Nguyệt Liên hắn biết ngươi giúp ta, mạng ngươi cũng khó bảo toàn, ngươi vẫn nên lo cho mình trước.
Nếu có thể sau này nương nhờ chỗ Thiệu Tâm thượng thần an toàn hơn."
Ly Thư vội lắc đầu: "Ta ở lại giúp người."
Hi Hoa nhìn Ôn Ngọc, lại hướng Ly Thư nói: "Vậy bảo vệ Ôn Ngọc thật tốt."
"Vâng." Ly Thư bĩu môi cưỡng ép, Hi Hoa niệm thuật đặt ở đỉnh đầu Ly Thư một đóa hoa rồi nói: "Bây giờ ta phải đi, ngươi ở lại đừng để tên Chiếm Viễn ấy đụng vào Ôn Ngọc.
Còn có tên Độc Tử kia nữa."
Nghe đến Độc Tử, Ly Thư liền giận dữ nói: "Ả ta rất xấu xa, là tên gian trá.
Tiếp cận chúng ta chỉ muốn hại chúng ta, Long giới xảy ra chuyện cũng đều do ả.
Xuân Thần yên tâm, ta đối phó được với ả, trả thù cho Diễm Du ca ca, Mộ Linh tỷ tỷ, cho cả Đế Long."
Hi Hoa gật đầu, bỗng phát hiện điều lạ liền hỏi: "Ly Thư, người của ngươi sao lại nóng như vậy, có phải vết thương nặng lắm đúng không?"
Ly Thư ngồi dậy sờ trán mình, lại lắc đầu: "Vết thương Thiệu Tâm thượng thần đã chữa cho ta, giờ chỉ còn vết thương ngoài da.
Sao ta lại nóng như vậy, Xuân Thần..
sao ta..
cảm giác bản thân có cái gì không đúng?"
Hi Hoa đỡ Ly Thư ngồi lên ghế đưa tay bắt mach, hỏi: "Ngươi thấy trong người thế nào?"
"Hả? Trong người ta..
nóng..
người thật thơm.."
"..."
Hi Hoa vội rút tay về, chậm rãi đánh giá Ly Thư một phen, ánh mắt hồ ly này đã ánh lên nét đỏ sáng mê ly, lại vô cùng say đắm nhìn y, cứ mơ mơ màng màng như người mất trí.
Ly Thư cười khù khờ, ánh mắt lại càng tỏ vẻ ham muốn, có ý định chồm tới Hi Hoa nhưng bị y cản lại: "Ly Thư, ngươi đã trúng thuật tà hoan rồi, ngươi còn nhận ra ta không..
Ly Thư."
"Ta muốn..
Cùng ngủ với ta đi..
ta nóng qua, người ngươi thật thơm, cho ta đi.".
Ly Thư như bị thaoo túng phút chốc xong đến, Hi Hoa vội vàng dùng linh lực khóa Ly Thư lại.
Thuật tà này phải cùng hoan ái mới giải được, còn không là phải tìm kẻ thả tà thuật lên.
Hi Hoa cũng có thể giải nhưng mà phải mất một thời gian khá lâu, e là Ly thư sẽ không chịu nổi cho tới lúc đó mà tự khắc chết một cách thảm hại.
"Thơm quá..
cho ta..".
Ly Thư như không vùng vẫy được liền nổi điên phá bỏ linh lực đang kiềm hãm mình, Hi Hoa liền nhíu mày, không chỉ là có thuật tà hoan, kẻ hạ lên người Ly Thư còn cho thêm linh lực.
Ly Thư bổ nhào tới ôm lấy Hi Hoa nhưng hai tay đã bị y bắt lại, Ly Thư liền gấp rút: "Mùi hương thật thơm, đại nhân, đại nhân ngủ với ta đi, người ôm ta đi."
Ly Thư đã làm loạn và ý thức gần như không khống chế được.
Hi Hoa nhìn Ôn Ngọc nằm bất động trên giường hẳn là không giúp gì được, mà có khi nếu bị Ly Chu nhìn thấy e cũng không phải là chuyện tốt.
Hi Hoa tự nhủ, được tới đâu hay tới đó, cho dù hơi tốn thời gian cũng phải chữa cho Ly Thư.
Hi Hoa bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú muốn triệu Lục Hoa Đông Hoang nhưng bỗng cảm được luồng khí tức mạnh mẽ, cũng không tốn mấy thời gian chờ đợi, uy áp của Nguyệt Liên liền xuất hiện, ép Ly thư khó chịu đến mức ngã rạp xuống nền đất.
Hi Hoa thấy không ổn liền can ngăn: "Đừng giết hắn."
Nhưng Nguyệt Liên vốn không để tâm, bàn tay càng ngày càng siết chặt.
Hi Hoa liền triệu Song đao chém đứt luồng ma khí ấy.
Nguyệt Liên nhíu mày, thoắt chốc xuất hiện trước mặt Hi Hoa vùng tay bóp lấy cổ y.
"Hắn là gián điệp của ngươi? Dưới mí mắt ta làm loạn, ngươi không có quyền cản ta giết hắn.
Hay là, ngươi và hắn có tư tình với nhau, ngươi đến đây vì hắn? Hắn trúng thuật tà hoan, ngươi muốn cùng hắn lên giường? Thần tiên ngươi thối nát vậy sao?"
Hi Hoa có hơi khó chịu, tại sao ma khí trên người Nguyệt Liên lại tăng một cách lạ thường như vậy, không lẽ là do cơn đau tim lúc này, hắn phát bệnh rồi: "Ta..
ta và hắn không có tư tình.."
"Liên quan gì đến ta.".
Ánh mắt Nguyệt Liên liền tỏ vẻ hung ác, hắn nhẫn nhịn cơn đau dày xéo trong người để có thể xuống tay giết chết tên thần tiên phiền phức này.
Hi Hoa đã nghĩ đến trường hợp tệ nhất liền muốn cứu bản thân nhưng chưa kịp ra tay, Ly Thư đằng sau liền nhào đến ôm y từ đằng sau: "Thơm..
thơm quá..
đại nhân..
cùng hoan ái với ta đi, ngài thơm quá.."
"..."
"..."
Ly Thư không cởi được ngoại bào của Hi Hoa vì trên đó có hoa văn định chú, nó như một tấm giáp sắt bảo hộ thân thể, trừ phi chính y hoặc người mạnh hơn y mới có thể cởi nó.
Ly Thư tức giận nhìn Nguyệt Liên, có người dành mồi, nó liền mọc ra tai và đuôi hồ ly, ý muốn khiêu chiến.
Hi Hoa đứng giữa tiến không được, lùi cũng không xong mà Nguyệt Liên lài càng nổi giận, hắn thật muốn một lúc xiên chết hai tên trước mặt.
Mắt thấy Nguyệt Liên nổi sát ý, Hi Hoa liền vẽ ra một trận pháp Kim Liên xuất hiện đánh áp vào sau lưng Ly Thư.
Không hiểu sao lúc này luồng tà thuật kia bị tách ra khỏi người Ly Thư khiến nó ngã xuống đất bất tỉnh.
Hi Hoa muốn vùng khỏi tay Nguyệt Liên để chạy đến chỗ Ly Thư, y sợ y nặng tay đánh bay luôn hồn phách của tiểu hồ ly nhưng Nguyệt Liên một mực giằng co với cái cổ của y, không nhẹ không mạnh giữ chặt y đòi lại vảy ngược của mình.
Bởi vì thế nên luồng tà khí kia thừa cơ hội bám vào hắn chiếm lấy ý thức.
Nguyệt Liên bóng choáng váng buông Hi Hoa ra ôm đầu.
Hi Hoa ho vội vàng, khí thế Nguyệt Liên quá lớn, ép y đến khó thở nhưng ý cũng nhanh chóng triệu linh lực bảo về lấy Ly Thư và Ôn Ngọc.
Sắc mặt Ly Thư vẫn tốt nên tiểu hồ ly này chắc sẽ không sao mà chỉ ngất đi.
Hi Hoa quay lại đỡ lấy Nguyệt Liên đang chống cự với cái thứ quái gỡ kia, triệu trận pháp đem cả hai trở về điện Dạ Hành.
Đặt Nguyệt Liên đang dần mê man lên giường, thuật tà hoan kia đã đổi vật chủ kí sinh, không phá thì tức khắc giết vật chủ kí sinh và tìm vật chủ mới.
H Hoa nhìn Nguyệt Liên nằm co mình trên chiếc giường, y cảm nhận được tim hắn đang đau và đầu óc đang mơ hồ.
Bệnh nơi tim có thể là bệnh cũ tái phát, hắn ở nơi ma khí, nguồn gốc hắn lại là thần tiên, nhập ma chắc chắc những chuyện ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng là chuyện chắc chắn xảy ra.
Hi Hoa triệu 6 lọ huân hương để ở đầu giường, bệnh này y chữa được.
Còn vấn đề thuật tà hoan này chỉ có thời gian ngắn, không nhịn được chắc chắn phải chết.
Lúc này Hi Hoa chợt lặng người nhìn Nguyệt Liên.
Có nên thừa cơ hội này đảo khách thành chủ không?
Nhưng như vậy có quá đáng không nhỉ?
Mà nếu như vậy thì nên bắt đầu từ đâu đây?
Hi Hoa xoa cằm.
Muốn hồi tưởng lại cảnh của cả hai trước kia nhưng mà, hình như cũng đã rất lâu rồi hai người chưa thân mật.
Nhưng lỡ bây giờ mà làm thì có hi Nguyệt Liên không khống chế được hai y mất mạng thì sao?
Lúc này Nguyệt Liên khi bị cơn đau tim giày vò nữa nên từ từ mở mắt ra nhìn người trước mặt đang nhìn chằm chằm hắn.
Muốn giết.
Hắn vội choàng dậy vung bàn tay tụ ma khí muốn tấn công Hi Hoa nhưng y chỉ phất tay một cái hắn liền ngã rạp xuống giường.
Nguyệt Liên rơi vào hoang mang, tại sao hắn lại yếu đi như vậy, tên thần tiên ấy đã làm gì hắn?
"Thuật tà hoan này sẽ khiến vật chủ bị kiềm đi sức mạnh của bản thân, trong đầu chỉ muốn hoan ái, giải tỏa cảm giác nóng nực mà thuật này mang đến.
Nó chỉ cho vật chủ thời gian là 4 canh giờ.
Ngươi muốn chọn cách nào chữa trị?".
Hi Hoa bình thản hỏi Nguyệt Liên, dù gì thì muốn đụng vào thân thể người ta cũng phải hỏi ý kiến, cha y đã từng dạy, tránh sau này xảy ra hậu họa khó lường, ít ra bản thân cũng không chịu thiệt.
Nguyệt Liên vội xếp bằng muốn điều tiết lại ma khí, tự bản thân triệt tà thuật này nhưng không hiểu sao càng vận công, cả người hắn lại càng nóng hơn, nơi kia liền có phản ứng.
Hi Hoa thu lại sáu lọ huân hương, ánh mắt vẫn không rời Nguyệt Liên, chỉ cần hắn có ý, y sẽ xông vào tận hưởng hắn ngay mặc dù y cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng y chợt thu nụ cười vui sướng của mình mà thở dài.
Y thật khốn nạn, tính khí Nguyệt Liên đã thay đổi rồi, giá như hắn của như trước, bị trúng thuật này mà chỉ có cả hai ở trong phòng, hắn sẽ nhảy cẩn lên vì vui sướng, sau đó..
không còn sau đó nữa, y chắc chắn rất thê thảm.
Nhưng mà, cho dù hắn thế nào đi nữa, y cũng không muốn nhìn thấy hắn khó chịu và đau đớn, như bây giờ, đôi mày chau lại hiện ra đường nhăn ở ấn đường, hai mắt nhắm chặt như thể cản đi hơi nước ở hốc mắt và tơ máu trong mắt hiện ra, môi hắn nhợt hẳn đi, hai bàn tay siết chặt lại trông rất chật vật.
Hi Hoa cởi ngoại bào, y leo lên giường, không nhanh không chậm tiến đến nói: "Ta chữa cho ngươi, không cần cố gắng."
Nguyệt Liên mở to mắt kinh ngạc đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của Hi Hoa, Hi Hoa cảm nhận thấy biết bao cảm xúc phức tạp và hỗn loạn trong tâm của Nguyệt Liên, y không cười, y cảm thấy thương xót, tiểu tâm can của y, khi một thân tiến vào quỷ đạo, hắn đã rất sợ hãi.
Hi Hoa cầm lấy cổ tay của Nguyệt Liên, qua đó truyền linh lực vốn có của Nguyệt Liên qua cho chính hắn, bàn tay kia lại không rảnh rỗi dùng ngân châm đâm vào nơi mạch thần của hắn.
Hắn có chút nghi hoặc nhưng lại không chống cự.
Kim châm kia phút chốc tan biến.
Sức nóng thoát ra trên người Nguyệt Liên cũng dịu bớt, hai người cứ thế duy trì qua một nén nhang.
Kim châm cũng tự động mang theo gốc của thuật tà hoan kia trở lại tay Hi Hoa.
Hi Hoa thả tay khiến Nguyệt Liên mở tròn mắt, biểu cảm như thể hắn không vừa ý, thuật tà hoan đã trị nhưng sao phản ứng cơ thể lại vẫn còn.
Hi Hoa liếc nhẹ qua thứ nằm ở bàn tay mình, khé nhíu mày, thứ trên tay liền tan thành tro bụi.
"Xong rồi.
Cũng may ngươi ngoan hơn Tiểu Hồ Ly nên thuật tà hoan này dễ khống chế hơn".
Hi Hoa rời khỏi người Nguyệt Liên, dưới ánh mắt u ám của hắn mà tự điều tiếp lại linh lực.
Xong xuôi y xoay mặt nhìn Nguyệt Liên và nơi kia của hắn.
Nhẹ nhàng đi đến ghé sát mặt với hắn khẽ thần bí nói: "Gật đầu đi, ta giúp ngươi."
Bản thân Nguyệt Liên bây giờ vẫn còn đang rất khó chịu, luồng linh lực thần tiên này đưa vào hắn quá lớn, hắn đang tiếp nhận từ từ, nhưng mà có người cùng hắn điều tức thì sẽ tốt hơn là hắn tự tiêu thụ luồng linh lực này.
Nhưng hắn vẫn không hiểu: "Tại sao lại truyền linh lực lớn như vậy vào cho ta.
Ngươi vốn dĩ phải biết thần tiên ngươi kị ma khí nhưng một Quỷ vương như ta, linh lực cho vào cũng sẽ hóa thành sức mạnh.
Ngươi không sợ ta tiêu hóa nó xong, giết ngươi càng dễ dàng sao?"
"Tiêu thụ trong bao lâu?"
"Bế quan 2 năm..".
Nguyệt Liên bất giác tự khai, hắn cũng vội đánh lên hồi chuông cảnh báo với tên thần tiên trước mặt liền nhanh miệng nói tiếp: "Nhưng Quỷ vương ta đương nhiên sẽ chẳng muốn phí hai năm đó.
Ta có nên khen ngươi thiện lương không? Khi tự tay cứu kẻ thù của mình?"
Hi Hoa không đáp, chỉ dời ánh mắt xuống phía dưới kia.
Nguyệt Liên bất giác mặt đỏ tía tai liền bóp má Hi Hoa ép y nhìn thẳng mặt mình: "Thần tiên ngươi đê tiện như vậy sao, nếu cả tứ hoang này mà biết được một thần sư như ngươi suốt ngày chỉ muốn leo lên giường hoan ái với Quỷ vương, lúc đó chắc hẳn chúng sẽ rất sốc."
Hi Hoa nhoẻn miệng cười: "Cả tứ hoang đều biết chúng ta đã từng lên giường cùng nhau, nếu muốn biết thì ngươi cứ đi hỏi, Long Giới, Hoa Giới hay những vị thần sư khác, không ai bất ngờ đâu."
Con mắt của Nguyệt Lên bỗng giật giật, hắn chẳng phải chỉ mới được tái sinh gần đây thôi sao, nghĩa là trước kia hắn là một cỗ thi thể, tên thần tiên này vậy là một tên ái tử thi.
Hi Hoa cười trong sự tức giận: "Ta qua miệng và đầu óc ngươi thật thảm hại biết bao.
Nguyệt Liên, đến cả gân cổ cũng nổi rồi, ngươi tính nhịn đến chết sao? Tin này mà truyền ra ngoài, càng mất mặt hơn tin của ta."
"Ngươi..".
Cũng không để Nguyệt Liên nói hết, Hi Hoa là người chủ động: "Có sa đọa thì cùng sa đọa.
Ta không sợ.
Dùng tay nhé.".
"Không muốn.
Ta muốn biết hai chúng ta thật sự đã từng lên giường hay do cái miệng gian xảo của ngươi bịa đặt ra.".
Nguyệt Liên vội cầm lấy cổ tay Hi hoa chặn lại, Hi Hoa hiểu ý liền cười mỉm.
Màn che ở giường rũ xuống, bỗng dưng Nguyệt Liên cảm thấy, muốn cùng tên thần tiên gian xảo này mưa gió một phen, bởi hắn nghi ngờ, hắn hình như đã quên một thứ gì đó mà chính hắn không thể tự tìm lại, chỉ có thể thông qua thần tiên này mà tìm lại dù ít hay nhiều.
Y phục cả hai tuy có phong cấm chế nhưng không hiểu một lúc sau đều được giải khai, là cả hai cùng tình nguyện.
Nguyệt Liên muốn lợi dụng Hi Hoa mà rơi vào trầm mê hoan ái, Hi Hoa vì muốn thừa cơ hội cứu Nguyệt Liên, lại tìm lại cảm giác hạnh phúc của cả hai.
Tình thế đảo ngược đến loạn, Hi Hoa vẫn thua trong tay Nguyệt Liên, cả hai cũng trầm mê trong hơi thở nóng bỏng, cũng trầm trong nước mắt rơi vội của Hi Hoa, y thật sự rất nhớ, nhớ Nguyệt Liên của trước kia, và xót cho Nguyệt Liên của y bây giờ.
Y cố gắng ôm lấy thân thể của Nguyệt Liên sau bao ngày xa cách.
Cảm giác ấm áp và mùi hương quen thuộc này khiến y không nỡ rời xa.
Hi Hoa giương mắt nhìn khuôn mặt trước mắt, không còn là ánh mắt màu vàng như chứa cả bầu trời tinh tú nhưng y vẫn cảm thấy yêu hắn.
Tiểu tâm can của y, đã chịu khổ nhiều rồi.
Nhẹ nhàng nâng người hôn lên yết hầu của Nguyệt Liên, hắn hơi híp mắt, lại ma xui quỷ khiến hôn nhẹ lên trán của Hi Hoa, hắn không biết vì sao hắn lại làm vậy, đây giống như thói quen, luôn tự động lặp lại mà không cần phải cân nhắc.
Hắn giữ chặt lấy thần tiên trước mặt, rõ là qua một canh giờ, chuyện cần giải quyết cũng đã giải quyết xong nhưng tại sao hắn lại không muốn dừng lại.
Hắn vẫn còn muốn cùng tên thần tiên này, ở tư thế ái muội này, ở trên giường này tiếp tục thác loạn.
Tâm trí không nghe theo, cứ thế qua canh ba.
Mọi chuyện kết thúc.
Hi Hoa nằm cạnh nhìn Nguyệt Liên đang ngủ say, lúc này cũng không quên thừa cơ hội bỏ thuốc an thần cho hắn.
Cho dù là quỷ mất trí nhớ, cũng sẽ tự có thói quen an toàn ở cạnh y, sừng cũng không chịu thu lại nữa.
Hi Hoa cười dịu dàng đưa tay chạm vào cặp sừng trên đỉnh trán kia, có chút đáng yêu nhưng cũng rất oai vũ.
Lại khẽ chạm mặt Nguyệt Liên, lần này y lại cười, nụ cười an tâm và cưng chiều, lượng linh lực đã được hấp thụ hoàn toàn.
Mong rằng sẽ có tiến triển tốt.
Y nhanh chóng ngồi dậy mặc y phục, tuy thân thể có hơi cảnh báo một chút nhưng mà đành cố gắng, y muốn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành một chút.
Hi Hoa nhìn quanh một lượt rồi dùng linh lực dò xét khắp nơi.
Nơi này ngoài những cuộn bản đồ ra thì cũng giống như nơi nghỉ ngơi của Nguyệt Liên.
Hi Hoa bước đến dò xem các bản đồ, đa phần là các chiến lược Nguyệt Liên dùng cho các trận chiến đã diễn ra, mỗi nước đi đều rất chắc chắn và dứt khoát.
Bất ngờ trong giá sách rơi ra một chiếc trường khóa, Hi Hoa nhặt lấy xem xét, trong nó có ẩn ma khí.
Hi Hoa vận một ít linh lực vào nó, nó lập tức sáng lên, từ từ nhả ra một luồng ánh sáng đỏ về một hướng.
Y nhìn theo thì ánh sáng đỏ đó lại chỉ vào tọa kĩ mà Nguyệt Liên dùng để ngồi thiền luyện tu vi.
Hi Hoa ngạc nhiên bước đến đó, di chuyển trường khóa xem thử, nào ngờ đến khi giơ lên cao trường khóa rung lắc giữ dội rồi vụt khỏi tay y mà ngay lúc đó, trên trần nhà xuất hiện một trận pháp, nhanh như chớp kéo Hi Hoa vào trong.
Hi Hoa có chút loạn, nghe tiếng gió ù bên tai một lúc thì xung quanh im bặt, y từ từ mở mắt.
Rốt cuộc lại thấy mình đang đứng ở vách đá nhô ra trong mật thất chứa trận Pháp Âm Dương Càn Khôn.
Thì ra kết giới bày ra chặt chẽ không sơ hở như vậy là để tránh không cho kẻ nào đi vào, còn muốn vào trong thì phải vào bằng cách khác, chẳng hạn như bằng trận pháp ở thư phòng của Nguyệt Liên.
Hi Hoa nhìn xung quanh, nơi này đã tối hơn hẳn, dưới mặt đất, ma khí đã tràn khắp nơi.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy từng đường vạch đỏ của trận pháp và sáu mắt chốt đang phát sáng.
Hi Hoa hít thở không thông, đã lợi hại như vậy rồi thì hẳn sáu mắt chốt coi như hoàn thành.
Hi Hoa rũ mắt nhìn, như nhớ một chuyện gì, lại mở giọng nói:
"Không biết, thần long của Nguyệt Liên có còn ở đây không? Nếu còn, cho ta biết sự hiện diện của ngươi được không?"
Hi Hoa khẽ nhắm mắt, qua một lúc không có động tĩnh y mới từ từ mở mắt, có thể thần long ấy vì không tiếp được tiên khí của Nguyệt Liên nên đã biến mất rồi, nghĩ đến đây chợt thấy đau lòng.
Thần tiên bình thường có nguyên thần, hồn phách để tồn tại, riêng tộc vương của Long giới, tộc của Nguyệt Liên ngoài hai điều đó ra còn có thêm thần long và long châu.
Long châu sớm đã vì y mà vỡ rồi, bây giờ đến cả Thần Long của Nguyệt Liên cũng tan biến, Hi Hoa chợt thổn thức, Nguyệt Liên hắn thật sự chịu tổn thương rất lớn, bây giờ chỉ còn lại vài thứ ít ỏi, y phải bảo vệ hắn thật chu toàn.
Hi Hoa giữ chặt ngọc bội bên hông, bất giác một cảm giác lạ thường xuất hiện, y cảm thấy một bên vai mình bị đè nhẹ xuống như có ai từ sau lưng kê cằm, tựa người vào vai y.
Hi Hoa đưa mắt nhìn sang lại không thấy ai, lúc này y nghĩ ngay đến thần long của Nguyệt Liên, vẫn giữ tư thế đó nhưng y vội hỏi, ánh mắt thập phần mong đợi.
"Là thần long của Nguyệt Liên phải không?"
Cảm nhận thân mình bị ai đó ôm lấy rất nhẹ, Hi Hoa chợt vui vẻ mà nở nụ cười, từ từ Hi Hoa bị xoay nhẹ nhàng ra sau, cầm ngửa bàn tay mình lên, một cảm giác chạy giữa lòng bàn tay.
Một từ ' phải'
Hi Hoa mỉm cười, vậy là không mất, thần long vẫn sẽ ở cạnh bảo hộ Nguyệt Liên.
Nhưng mà, Hi Hoa cảm nhận thần long này đang rất yếu, y nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt Liên ngươi vì không có tiên khí nên thần long suy yếu đi có đúng không?"
(Phải.
Nhưng lúc nãy nhờ ngươi độ linh lực vào thân thể chủ, ta mới có thể đứng ở đây)
Hi Hoa mím môi nhìn khoảng không trước mắt, y có thể tưởng tượng người đứng trước mặt là Nguyệt Liên với vẻ mặt xanh xao mệt mỏi, cả người đang gượng ép đứng thẳng, miệng nở nụ cười an ủi nhìn y.
Hi Hoa chợt muốn khóc, y run giọng nói: "Ta sẽ cứu ngươi trở về, để cho thần long hòa với thể xác.
Không thể để ngươi ở đây chịu khổ nữa."
(Nhi tử và ngươi)
Hi Hoa chợt cười buồn, rồi cầm trên tay ra ngọc bội Mạn Đà La Hoa chứa vảy ngược của Nguyệt Liên.
"Trong đây có linh lực của bản thể ngươi, gượng ép ở đây lâu sẽ rất nguy hiểm đến ngươi, ngươi tạm thời ẩn vào đây dưỡng thần.
Ta xem xét nơi này một chút, rất có khả năng sẽ giải quyết được cho ngươi và cứu nhi tử ra."
(Không thể)
"Vì sao?"
(Trói buộc vào trận pháp.
Trừ phi, chính bản thân tự hóa giải)
Nghĩa là Nguyệt Liên cũng đã trở thành một mắt chốt của Trận pháp này, trừ phi hắn tự khai mở, thần long mới có thể rời khỏi nơi này được.
Hi Hoa nhìn trận pháp một lúc rồi nói: "Ta nghi ngờ trong trận pháp có một kết giới riêng, nếu như không sai muốn sử dụng nó phải khám phá qua trong nó có gì."
(Đúng)
"Ta sẽ nghĩ cách nhanh nhất có thể vào trong trận pháp đó.
Còn ngươi bây giờ không thể ở trong ngọc bội vậy thì ta sẽ tạo một kết ấn cho ngươi ẩn thân tại nơi này.
Ta sẽ sớm quay trở lại."
(Được)
Sau khi tạo ấn cho thần long, ánh mắt của Hi Hoa chợt buồn đi.
Một lúc thì ma khí chuyển động, Hi Hoa chưa kịp phát giác thì Nguyệt Liên đã xuất hiện.
Ánh mắt đỏ ngâu nhìn về phía y.
Hi Hoa đang nhìn trận pháp chợt thấy lạnh sống lưng, y quay lại liền bị dọa cho giật mình.
Nguyệt Liên nhíu mày, trên tay cầm Cùng Kỳ Đao giương ra.
Nơi này ngoài vách đá nhô ra thì hầu như đều bị ma khí nhấn chìm, Hi Hoa không biết bên trong nó có những gì nên không dám đánh cược nhảy xuống.
Nhưng trước mắt nhìn Nguyệt Liên đang nổi giận thế kia, y cũng không chắc y ở đây sẽ an toàn.
Bất giác ánh mắt chuyển hướng đến thân thể Nguyệt Liên, Hi Hoa hoảng hốt nói:
"Ta vừa mới đi không lâu.
Ngươi bị thương rồi..
Vết thương của Quỷ Tu Đằng để lại không tốt cho ngươi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...