Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất


Lạc Dương là một nơi phồn hoa hưng thỉnh, nơi này được xem là kinh đô sầm uất nhất dưới thời Mộ Dung quốc.

Vương triều hưng thịnh, dân ấm no, quan văn quan võ kỳ tài mà trong đó có vị quan văn Hứa An được triều đình trọng dụng giao cho chức vụ Tuần Phủ đứng đầu Lạc Dương.

Gia thất khá giả lại liêm minh chính trực được người người kính nể.

Vợ chồng ông đều theo học phật pháp, tâm niệm chính đáng nhưng mãi vẫn chưa có đứa con nào.
Cho đến một hôm Hứa An đưa vợ đến dâng hương ở một ngồi chùa, trong lúc thắp nhang, một vệt lưu quang hiện ra, cả hai nhìn ngơ ngác nhưng cũng cảm thấy đó là thần hiển linh liền cúi đầu lạy.

Hai tháng sau đó Hứa gia đón tin vui khi Hứa phu nhân cuối cùng cũng mang thai, cho đến qua năm sau liền hạ sinh một tiểu công tử, Hứa gia đãi tiệc ba ngày ba đêm, đến khi tròn một tháng tuổi Hứa An liền đến chùa xin lộc tên.

Quẻ gieo xuống một chữ "Hoa".

Hứa đại nhân liền vui vẻ đề ra bút tịch, đặt tên cho con trai mình là Hứa Chiêu Hoa.
Phượng Minh ngồi bấm tay rồi lại nghĩ nghĩ.

Kính Văn thấy hắn lần đầu chịu tập trung suy nghĩ liền hỏi: "Ngươi đang tính toán gì sao?"
Phượng Minh cười nói: "Ta đang tính thời gian, Tiểu Hoa đi được năm ngày rồi, chắc hẳn đã gần tròn năm tuổi ở nhân giới, ta thật muốn đến nhân giới nhìn lại dáng vẻ nhỏ bé của đệ ấy."
Kính Văn cười trừ: "Tiếc thay Thiên Đế lại cấm túc ngươi một tháng."
Phượng Minh chẹp miệng, đường bá của hắn cũng thật không biết gì, hắn chỉ muốn tốt cho Hi Hoa, ai ngờ lại bị lôi lên rầy la một trận, cuối cùng là cấm túc một tháng.

Hắn ngã người ra sạp nói: "Đường bá nghĩ cũng thật sâu xa, lịch kiếp của Hi Hoa cũng đã được ngươi chăm chút, sao đường bá lại còn lo ngại xảy ra chuyện chứ, hại ta bị cấm túc, không vui chút nào!"
Kính Văn nhìn hắn không vui lại nói: "Cái này ta thấy Thiên Đế lo cũng không sai, ta chưa từng cam đoan lịch kiếp sẽ không xảy ra vấn đề!"
Phượng Minh liếc nhìn Kính Văn, ánh mắt chứa nỗi bất ngờ, Kính Văn từ từ nói:
"Ngươi cũng biết cai quản sổ thiên mệnh ngoài ta ra thì còn rất nhiều người ở các tộc khác nhau, chưa kể ở U Minh phủ cũng có Phán Quan đấy thôi.

Chuyện xấu đương nhiên sẽ xảy ra mặc dù chiếm rất thấp.

Kiêng kỵ nhất chính là lịch kiếp thần tiên này vô tình đụng độ lịch kiếp của thần tiên khác hoặc vô thức bị thần tiên khác nhúng tay vào thì sổ thiên mệnh sẽ bị thay đổi."
Phượng Minh nghe xong liền bật dậy hỏi: "Ngươi không đùa ta chứ?"
"Ta không bao giờ biết nói đùa, Nếu có việc này xảy ra ngươi cũng đừng lo lắng, dù tình tiết thay đổi nhưng các mốc quan trọng đương nhiên sẽ không di được, trừ phi chết thôi."
Phượng Minh xùy một tiếng, nói như Kính Văn thì chính hắn nghĩ đến việc chưa trải tình kiếp đã chết thì cuộc đời chính là đang quay lưng về phía mình.

Cả hai lại ngồi im ngắm hoa, một lúc lại có một tiên đồng đi vào: "Tinh quân, Đế Long cầu kiến."
Phượng Minh chớp mắt gật đầu, một lúc sau đã thấy Nguyệt Liên một thân trường bào đi đến.

Hắn ngồi xuống, liếc nhìn liền thấy hai con người trước mặt tự dưng ngồi cách xa hắn một đoạn, liền khinh bỉ nói: "Hai người các ngươi bớt tự luyến đi."
"An toàn là trên hết.."
Nguyệt Liên: "Xùy"
Phượng Minh bật cười, cả hai cũng lết đến ngồi lại cùng bàn với Nguyệt Liên, hắn hỏi:
"Ta cứ tưởng ngươi xuống nhân giới rồi chứ, sao lại an nhàn ở đây vậy!"
Nguyệt Liên uống rượu, nghiêng đầu nói: "Lúc này Hi Hoa chỉ mới có năm tuổi, ta xuống đó biết đùa với y cái gì? Có khi lại vướng thêm tội quấy phá trẻ nhỏ."
"Ồ, cũng biết điều đó luôn.".

Phượng Minh lấy quạt che nữa mặt, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, bởi Đế Long trong mắt hắn là người rất biết thừa nước đục thả câu nha.

Kính Văn cười nói:
"Ta thấy nếu ngươi rảnh thì ghé xuống đó nhìn y một chút đi."
Nguyệt Liên và Phượng Minh cùng lúc ngu ngơ nhìn.

Kính Văn xoa thái dương cười khổ nói:
"Ta đương nhiên có hảo cảm với Hi Hoa nên cũng đã đề y lịch kiếp, và nhan sắc vẫn giữ như nét phong trần thanh tú vạn người mê, chỉ sợ y sau này dần dà lớn lên.."
Phượng Minh đỡ trán nói: "Không phải đã dặn ngươi bớt lái lụa lại sao, ít ra cũng phải làm cái gì đó ví dụ như giảm bớt tiên khí trên người đệ ấy xuống.."
Kính Văn gật đầu: "Có chứ, ta còn xóa cái ấn hoa lam của đệ ấy mà..

Chỉ là.."
"Ngươi muốn tạo dựng một Hi Hoa, trời ban nhan sắc vạn ngươi mê nhưng y chỉ nhất kiến chung tình với một người, đó chính là thể hiện một con người sống tình nghĩa thủy chung đáng được trân trọng."
Nguyệt Liên nói thay, Kính Văn liền gật đầu thõa mãn.

Phượng Minh cười hờ hờ:
"Nhất kiến quá nhỉ, các ngươi có biết ở chốn hồng trần nổi danh nhất cái câu hồng nhan bạc phận không.

Kính Văn ngươi cứ đà viết tới, tốt quá đâm ra không hay.

Còn ngươi nữa, đúng là Tiểu Hoa lịch kiếp sẽ chung tình với một người nhưng ngươi mà cứ nhởn nhơ như vậy, thì xác suất mất đi cơ hội cũng nhanh lắm."
Kính Văn lại gật đầu: "Chính là người trải tình kiếp của Hi Hoa ta đặt năm chữ" có duyên ắt có nợ ".

Thế nên ta cũng không chắc, có thể sẽ giống Phượng Minh nói đó."
Nguyệt Liên đặt ly rượu xuống bàn, cuống cuồng nói: "Sao các ngươi không nói sớm."
Phượng Minh xòe quạt ung dung nói: "Vì có người chê y nhỏ tuổi.."
Nguyệt Liên nhanh chóng vụt biến mất, hai tên này vậy mà bây giờ mới nói hắn biết.
Ở nhân giới, trong một hậu viện rộng rãi có một tiểu hài tử ăn vận sang trọng, đầu cài trâm ngọc đang hì hục leo lên một thân cây để lấy con diều xuống, với sức của một đứa nhỏ năm tuổi leo lên một thân cao quả là khó khăn thế nên vừa lấy được con diều liền ngồi hẳn trên nhành cây thở hổn hển, nó đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, lại thấy buổi chiều hoàng hôn khi nhìn từ hướng trên xuống thật đẹp, vô tình ánh mắt liếc phải một bóng dáng uy nghi cao ráo không biết đứng ở dưới gốc cây nó đang trú ngụ từ lúc nào, nó có chút ngạc nhiên, người này chắc chắn không phải người trong Hứa phủ liền sinh ra cảm giác nghi ngờ, định bụng quan sát xem người ấy muốn làm gì.
Nguyệt Liên đứng dưới gốc cây mỉm cười, xòe tay ra tỏa linh lực, lập tức có những cánh điệp đầy màu sắc tung bay khắp bầu trời, khung cảnh ấy vô thức lọt vào ánh mắt của đứa trẻ ngồi trên cây.

Mà đẹp lạ đều rất dễ lấy lòng trẻ nhỏ, tiểu Hoa liền bị thu hút, miệng mở tròn vo ngắm nhìn những hồ điệp sặc sỡ sắc màu lượn quanh nó, cho đến khi đưa tay muốn bắt một hồ điệp màu trắng thuần khiết, hồ điệp ấy lại bay đi và đậu trên ngón tay của một hình bóng không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện nó.
Tiểu Hoa giật mình nhìn xuống gốc cây rồi lại nhìn người trước mặt, nét mặt vừa kinh hoàng lại vừa sợ hãi, Nguyệt Liên nhìn thấy liền thống khoái.
"..

Huynh..


huynh là ai? Sao lại ở trong hậu viện của ta.."
Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn tiểu Hi Hoa trước mặt, đúng như lời Kính Văn nói ngũ quan đều rất thanh tú lại mũm mỉm dể thương, tính tình tuy nhỏ nhưng có vẻ rất hiểu chuyện.

Nguyệt Liên cười nói: "Nếu ta nói ta đến bắt cóc đệ thì sao?"
Tiểu Hoa nghe xong bỗng ngớ người, ôm con diều trên tay lắp bắp nói: "B..

bắt cóc ta?"
Nguyệt Liên gật đầu tỏ vẻ thành thật.

Tiểu Hoa co cái thân nhỏ lại, rồi chợt nói:
"Vậy..

vậy huynh chờ ta viết xong di thư lại cho song thân nói ta bị bắt cóc, sau đó huynh đưa ta đi được không? Nếu không song thân không thấy ta, họ sẽ rất buồn."
Nguyệt Liên phụt cười, bảo bối của hắn sao lại ngu ngơ như vậy, lỡ có người bắt cóc thật thì làm sao đây.

Hắn vui vẻ nói: "Đùa với đệ thôi, ta là một tán tiên, vô tình đi qua thấy hậu viện của đệ rất đẹp nên ghé thăm mà thôi."
"Thật á? Vậy đệ sẽ không bị bắt cóc nữa đúng không?".

Đôi mắt sáng trưng của tiểu Hoa lấp lánh, đôi môi nhỏ liền cười nói: "Đệ tên Hứa Chiêu Hoa, vậy tán tiên huynh tên gì?"
Nguyệt Liên sững người, không nghĩ tính tình hồi nhỏ của Hi Hoa cũng áp dụng lên lần lịch kiếp này, hắn liền nói: "Ta là Nguyệt Liên."
"Tên huynh thật đẹp."
Nguyệt Liên phì cười, vui vẻ phất tay, xung quanh hồ điệp biết mất nhưng trong lòng tiểu Hi Hoa lại xuất hiện đóa hoa mẫu đơn rất đẹp, tiểu Hi Hoa thích thú cười hớn hở.

Nguyệt Liên tặng cho tiểu Hoa một túi kẹo ngọt, vui vẻ mở túi trong tay đút cho Tiểu Hi Hoa ăn:
"Vẫn nên ăn ít không khéo bị sâu răng."
Tiểu Hoa gật đầu nhưng kẹo Liên huynh cho nó thật ngon, ăn rồi chỉ muốn ăn nữa.
Nguyệt Liên ngắm nhìn, quả nhiên thật khiến người khác ưa thích.

Nói đoạn liền ngồi gần đến đưa tay nhéo má tiểu Hoa, nó liền a a vài tiếng rồi cười rất ngô nghê, Nguyệt Liên đưa tay ôm lấy tiểu Hi Hoa rồi đáp nhẹ nhàng xuống dưới.

Dáng hắn cao to, một vòng tay đã bế tiểu Hoa nhẹ nhàng, tiểu Hoa chớp mắt, vẻ mặt rất ngỡ ngàng, vô thức vỗ tay:
"Liên huynh thật giỏi"
Nguyệt Liên mỉm cười, cưng nựng hôn lên má bánh bao của tiểu Hi Hoa.

Tiểu Hi Hoa liền ôm má, vẻ mặt ngu ngơ nói: "Không được nha..

Liên huynh thật xấu.

Hôn má là hành động của vợ chồng, hoặc cha mẹ với con cái..

Người ngoài không được tùy tiện."
Nguyệt Liên đổi tư thế thành bế đối diện, trán hắn cụng vào trán tiểu Hi Hoa, hắn nói thầm:
"Cái này là thơm yêu! Nếu đệ không thích vậy đệ muốn ta trả thế nào? Sau này lớn lên cưới đệ làm nương tử ha."
Tiểu Hoa chớp mắt, không hiểu sao trong lòng lại rất thích vị ca ca trước mặt, liền cười nói:
"Vậy Liên huynh sẽ cho ta kẹo chứ!"
"Đệ muốn bao nhiêu ta sẽ cho."
Tiểu hoa lại hỏi, đôi môi nhỏ nhắn cử động: "Huynh đợi ta lớn?"
"Ta Đợi đệ lớn..".

Nhìn sắc trời đã dần tối, Nguyệt Liên đặt Hi Hoa xuống đất, hắn nữa quỳ xoa đầu tiểu Hi Hoa ôn nhu nói: "Trời tối rồi, ta phải đi, đệ nhắm mắt lại đi.

Lần sau gặp lại ta sẽ mang nhiều kẹo cho đệ."
"Huynh hứa đó!".

Nói xong nó nhắm mặt lại, Nguyệt Liên khẽ đếm ngược, tiểu Hoa mở mắt, cả hậu viện tràn ngập những ánh đom đóm lung linh tuyệt đẹp, nhưng Nguyệt Liên đã biến đâu mất bỗng Từ xa lại nghe giọng mẫu thân gọi.

Tiểu Hi Hoa liền chạy đến, ôm chân bà vui vẻ nói:
"Mẫu thân..

Con vừa gặp một tán tiên rất đẹp, rất tốt bụng lại rất giỏi."
Hứa phu nhân nhìn cảnh tượng trước mặt đẹp đẽ vô cùng, liền vui mừng nói: "Hoa nhi thật may mắn được thần tiên ghé thăm.

Vậy vị tán tiên ấy đâu rồi?"
Tiểu Hi Hoa nhìn lại vị trí hồi nãy rồi lại ngẩng mặt nhìn Hứa phu nhân: "Đã đi rồi..

Đi rất nhanh."
Hứa phu nhân mỉm cười nói: "Có duyên ắt sẽ gặp lại..

Ể..

trâm ngọc của con đâu, cây trâm mẫu thân tặng.."
Tiểu Hoa sờ lên búi tóc mình, nhớ lại cảm giác trước khi Nguyệt Liên đi, búi tóc nhẹ hơn hẳn, nó mỉm cười rồi đáp: "Làm vật đính ước.."
Nói xong nó cười khù khờ rồi chạy đi, lão quản gia cười nói: "Không khéo là một vị tiên nữ hạ phàm trêu đùa tiểu công tử nhà mình đó phu nhân."
Hứa phu nhân bật cười, liền đi tìm phu quân của mình kể chuyện.
Nguyệt Liên ngồi ở trước hàn động, tay cầm trâm ngọc nhìn, một lúc lại tỏ vẻ suy nghĩ rồi cũng nảy ý khắc lên trâm ngọc một chữ "Hoa".

Kính Văn đi đến, ho nhẹ, Nguyệt Liên ngẩng đầu cười nói:
"Tới tìm ta sao?"

"Ta đến tìm muội muội ngươi! Sao nào, nhanh thế đã về rồi sao?"
"Ừm..

Về thu xếp mọi chuyện xong xuôi sẽ lại đến gặp y."
Kính Văn ngồi xuống bàn đá, nhìn cây trâm ngọc rồi nói: "Ngươi tính dùng thân phận gì để tiếp cận y?"
Nguyệt Liên đảo mắt cười nguy hiểm: "Ngươi giúp ta?"
Kính Văn vô tư uống trà: "Là Phượng Minh muốn giúp ngươi! Ta nghe nói Hi Hoa hình như được hắn khai sáng, đối với ngươi đã có chút động tâm.

Lần này lịch kiếp lấy lý do để dễ dàng tiến nhập đài sen, nhưng những người chúng ta đây ai mà không biết ẩn sau nó là Hi Hoa đang muốn trải qua tình kiếp, sau này đối với ngươi có phần khác".

Dừng một chút y lại nói: "Chúc mừng ngươi!"
Nguyệt Liên mỉm cười, ánh mắt màu lưu ly ánh lên vẻ rạng rỡ, vẻ mặt đều ánh lên vẻ hạnh phúc.
Kính Văn chậm rãi nói: "Hứa gia theo ngưỡng tín Phật giáo, đến năm Hi Hoa mười hai tuổi sẽ được làm lễ mừng tròn một con giáp.

Đó là thời điểm tốt nhất ta chỉ cho ngươi mặt dù ta vốn biết ngươi chưa từng đụng vào cuốn thuyết pháp Phật giáo nào.."
"Bảy ngày..

à không, bốn ngày, ta sẽ đến cung trời Đao Lợi học Phật pháp."
Nguyệt Liên dựng thẳng lưng, quyết tâm nói.

Kính Văn mỉm cười hài lòng: "Ta sẽ thay Phượng Minh bói cho Hi Hoa một quẻ, đương nhiên sẽ có phần chọn thầy dạy Phật pháp cho Hi Hoa, vào rằm tháng bảy sẽ có một lễ hội giảng đạo ở chùa..

Mọi chuyện còn lại, ngươi tự giải quyết."
Nguyệt Liên giơ ngón cái cười tươi nói: "Giao cho ta.."
"Nhưng mà cũng nhắc cho ngươi trước, lần này Hi Hoa lịch kiếp là chọn tình kiếp, bao buồn vui cay đắng đều trải, ngươi mà bâng quơ, khiến y sinh hận ngươi ở hồng trần, chắc chắn sau khi y lịch kiếp xong sẽ tìm ngươi tính sổ, đến lúc đó tình bể bình đừng đến nhờ Phượng Minh giúp đỡ.".

Kính Văn cảnh cáo Nguyệt Liên, Nguyệt Liên liền nói:
"Ngươi yên tâm..

Nếu xảy ra chuyện ta sẽ trực tiếp nhờ vả ngươi, dù gì chúng ta ai cũng rõ, nhờ Phượng Minh khác nào chạy thẳng đến điện Kính Văn nhờ ngươi cho khỏe!"
"Coi như hiểu đạo lí.".

Kính Văn như tìm được người hiểu thấu, vẻ mặt rất mãn nguyện.
Nói là làm, sau khi bàn giao xong công việc, Nguyệt Liên cấp tốc học đạo, thời gian rảnh cũng nghiên cứu thêm.

Thực sự một chiến thần như hắn việc cầm vào một cuốn sách đã khó, nay lại thêm thuyết đạo Phật giáo thật khiến tinh thần chùn xuống nhưng hắn cũng tự biết dằn lòng, vì sự nghiệp theo đuổi người thầm thương cần phải hết sức nổ lực.
Học ròng rã bốn ngày hắn dần như kiệt quệ, đôi mắt thâm quầng ôm hai chồng thuyết pháp ngồi ở thư phòng ngủ gà ngủ gật.

Mộ Linh lắc đầu nói: "Quân thượng, chớ miễn cưỡng mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Nguyệt Liên chớp mắt, nhìn có vẻ còn chưa tỉnh táo, bất chợt hắn dựng thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Mộ Linh, dạy ta nấu ăn."
Mộ Linh ngẩn người, như không tin vào tai liền hỏi lại: "Nấu ăn? Ngài nghiêm túc chứ?"
Hai ngày trời, nhà bếp thủy cung đại loạn, Mộ Linh uể oải nhìn mỹ vị trước mặt cuối cùng cũng thốt lên một câu: "Cuối cùng cũng thành công."
Nói xong nàng lại liếc qua Quân thượng của nàng, cả người không đoan trang, dầu mỡ dính đầy áo, mặt lại lắm lem bột, tay thì băng cả mười ngón, đuôi tóc bị lửa hui cong queo đang ngồi đọc sách nghiên cứu thêm món ăn nhân gian khiến nàng có chút vui vẻ ấm lòng, chí ích Quân thượng cũng biết thể nào gọi là lấy lòng người khác đúng cách, chứ cứ như lúc trước ngày một cưỡng hôn ngày hai đòi ăn sạch ngày ba mượn rượu làm loạn người ta thì thật không có kết quả.
Vô Ảnh đi vào phòng, Mộ Linh đã hỏi: "Quân thượng và huynh nói gì với nhau mà lâu quá vậy."
Vô Ảnh khoanh tay đáp: "Quân thượng hỏi ta cách lấy được sự hảo cảm của đối phương."
Mộ Linh cười khổ hỏi: "Vậy huynh trả lời thế nào? Không phải là bắt quái vật hù dọa người ra để mình làm anh hùng, hay lợi dụng mỹ nam kế."
"Hoa thần không giống muội".

Vô Ảnh bất lực nói: "Ta nói với Quân thượng cứ dựa vào sở thích y mà đánh động, đừng có giở trò lưu manh cà chớn, vô duyên là được."
Mộ Linh chợt toát mồ hôi: "Cũng may tâm tình Quân thượng đang tốt, nếu không đã múc cho huynh một trận vì dám nói ngài ấy như vậy."
Vô Ảnh nhún vai: "Yêu đến mù quáng rồi, không để ý xung quanh nữa đâu."
Mộ Linh đỡ trán, trong lòng cũng thừa nhận chủ thượng nhà nàng thật si tình.
Trong một đêm tối, Hứa An cùng vợ đang ngủ bỗng dưng nghe tiếng gọi, một ánh hào quang chói lóa hiện trên không trung, hai người vội quỳ rập khấn lạy, một giọng nói văng vẳng vang lên: "Hứa Chiêu Hoa năm mười hai tuổi sẽ tham gia một pháp hội giảng đạo Phật pháp.

Hai vị trước nay luôn muốn Hứa công tử tìm được một sư phụ giỏi văn võ lại thạo phật pháp thì hãy chọn đó là thời cơ."
Hứa An chấp vái nói: "Thần tiên hiển linh, trong giảng đạo có tới hàng trăm người tham gia tài xuất đều ngang nhau, tiểu nhân biết phải tìm sao đây ạ.

Lựa thầy cho con trai để dạy nó nên người thật là khó."
Vị thần tiên ôn nhu nói: "Có duyên ắt còn gặp, duyên phu thê, duyên phụ tử, duyên mẫu tử, duyên sư đồ..

Tất cả đều là duyên."
Nói xong vệt lưu quang biến mất, Hứa An đỡ vợ đứng dậy, nói: "Thần tiên hiển linh ắt là điềm lành..

Phu nhân, bà thấy sao?"
"Có duyên ắt sẽ gặp, ta nghĩ có thể Hoa nhi nhà mình sắp được gặp lại người nó ngày đêm mong chờ rồi."
Ở một gian thất khác, Hi Hoa bây giờ đã là mười một tuổi, nét mặt đã bớt ngây thơ, bảy năm qua được dạy dỗ y biết cầm cung lại giỏi văn thơ, trong triều đều rất ngưỡng tài viết chữ thư pháp đẹp cùng những câu thơ trên từng bức họa của y.

Đêm đã về khuya, y hoàn thành bức họa xong liền lên giường ngủ, ánh nến chập chờn trước gió, một bóng người lướt qua, ngồi cạnh giường nhìn y đang say giấc.
Nguyệt Liên ngắm nhìn Hi Hoa, hắn thầm nghĩ chỉ mới đó không gặp, y đã lớn như vậy, càng ngày càng có khí thế Hoa thần rồi.

Nguyệt Liên cứ thế ngồi ngắm nhìn y đến trời hửng sáng, hắn tặc lưỡi, vội lấy túi kẹo đặt ở cạnh gối Hi Hoa, lại cuối xuống hôn lên trán y một cái, cơ hồ thấy y động đậy, hắn đứng dậy toan rời đi, ánh mắt liền chạm đến bức họa ở giá, bức họa họa một nam tử đừng giữa khung cảnh hồ điệp trùng trùng, góc cuối còn ghi hai từ "Nguyệt Liên", hắn nhìn liền nhận ra là họa hắn, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc bước đến cầm bức họa, sau lưng lại nghe tiếng ai lí nhí: "L..

là ai vậy?"
Nguyệt Liên quay đầu nhìn bắt gặp một thiếu niên ngồi ở giường, vẻ mặt có chút bàng hoàng, đôi mắt phượng như chưa tỉnh ngủ bỗng mở to tròn, thất thần gọi: "Liên huynh."
Có cơn gió tạt ngang qua, Hi Hoa nhắm mắt rồi lại mở mắt, tiếc thay bóng dáng đã không còn, y vội vã xuống giường quên mang cả hài chạy đến chỗ Nguyệt Liên đứng lúc nãy, lại vội đến mở toang cửa sổ nhưng tất cả đều vắng lặng, y cúi mặt buồn bã ngồi xuống ghế, chắc là y vừa ngủ dậy nên hoa mắt, ảo tưởng thấy người y mong chờ dù bảy năm qua chút bóng dáng cũng không có.


Cánh cửa phòng nhẹ mở, Thất Thất là hầu cận của y mang nước rửa mặt vào, thấy y liền hỏi:
"Thiếu gia, dậy sớm vậy sao?"
Hi Hoa gật đầu không nói, Thất Thất có chút ngạc nhiên nhưng cũng đặt chậu nước, đến xếp chăn liền thốt lên: "Ể, thiếu gia, túi đồ này của người sao?"
"Túi đồ?".

Hi Hoa bước đến cầm lấy một chiếc túi hoa, mở ra liền thấy trong đó có kẹo.

Hi Hoa mở tròn mắt vội ngậm một viên.

Thất Thất hoảng hốt:
"Ây thiếu gia, sáng sớm không được ăn đồ ngọt."
Hi Hoa chợt mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ bất thường, vị kẹo này chính là hương vị bảy năm trước Nguyệt Liên đã đút cho y ăn, là kẹo mà y đã cất công sai người dẫn đi từng quán kẹo ngọt để tìm nhưng không được.

Vậy ra hồi nãy không phải y ảo giác, mà Nguyệt Liên huynh đến thăm y thật, nhưng mà sao không nói một lời lại đi rồi.

Ánh mắt có vẻ chút buồn nhưng cũng nhanh vui lên sau đó, không nói cũng được, miễn sao Nguyệt Liên huynh còn nhớ y, đến thăm y, cho y kẹo cũng đủ rồi.
"Thiếu gia, bức họa người họa biến đâu mất rồi?"
Hi Hoa nhìn lên giá, bức họa đã biến mất nhưng y không có lo lắng hốt hoảng đi tìm, y chỉ cười rồi chạy ra khỏi phòng tìm nương để nói hết mọi chuyện, Thất Thất vội vã theo sau:
"Thiếu gia, hài chưa mang, ngoại bào chưa mang, thiếu gia.."
Mộ Linh khoanh tay, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Quân thượng nhà mình ngồi cười ngu ngơ, lại hôn hôn trâm ngọc kia, ngắm nhìn bức họa.

Diễm Du đứng cạnh nàng nghiêng đầu hỏi:
"Tỷ tỷ..

Đây có phải như tỷ từng nói khi yêu có thể khiến mình như kẻ điên không?"
Mộ Linh đỡ trán nói: "Cứ xem Quân thượng như là ví dụ minh chứng đi."
Năm mười hai tuổi, một buổi lễ mừng tuổi của Hi Hoa được tổ chức tại chùa.

Nguyệt Liên hóa thành phàm nhân che dấu tiên khí, trong lễ giảng đạo, hắn khoan thai đem hết những gì học được bàn luận với những vị phương trượng, trụ trì nổi danh khiến ai cũng trố mắt khen thưởng.

Chỉ tiếc là ngồi đàm đạo nữa buổi trời, một bóng dáng bảo bối của hắn cũng không thấy đâu, một lúc hắn chợt cười, quên mất hắn đang ngồi ở đài trung tâm được chắn bởi bốn bức rèm, phía ngoài đương nhiên sẽ không thấy hắn và hắn cũng vậy.

Cho đến khi đàm đạo về việc hóa kiếp ma quỷ Đến lúc này ở ngoài có vài ba giọng nói, là tuổi trẻ thiếu niên muốn giảng đạo về tình yêu bởi đã có những ma quỷ được hình thành vì cái gọi là yêu đó, những vị trụ trì chỉ bật cười, một vị thi sĩ đã già chậm rãi nói:
"Một kiếp si tình không lối thoát, vạn bước đau thương không lối về, vấn vướng chờ đợi mãi không dứt, trăm ngàn nỗi nhớ đặt trong tâm."
Ý câu này, chính là kể về một nữ tử vì yêu một nam tử đã đứng chờ chàng đi thi trở về, tiếc thay nam tử ấy đỗ trạng và cưới thê tử khác, một mình nàng ôm mối tình si đau khổ mà chết, hóa thành yêu nữ ngày đêm khóc than, lại sinh oán hận rù ếm những đôi uyên ương tổ chức hôn lễ đi qua nơi đó, nhưng nàng vẫn mãi đứng đó chờ người nam tử ấy quay về gặp nàng.

Lão đạo trưởng tặc lưỡi nói:
"Trong các kiếp thì tình kiếp chính là thứ khó trải qua nhất, vì nó mà hạnh phúc, vì nó mà đau khổ, vì nó mà sinh hận, vì nó mà hóa giải.."
Lão nói ra từng câu, bên ngoài đều im thin thít.

Nguyệt Liên cũng hứng thú, đối với những thiếu niên, đạo lý về tình cảm đương nhiên sẽ dễ nghe hơn là bên Phật giáo, nhưng cũng có những vị đạo gia khác đàm luận, có người bàn sâu về mộng đẹp, có người lại nghiêng về sự đau khổ.

Nguyệt Liên nhíu mày, hình như hắn có cảm giác buổi giảng đạo này không thích hợp cho bảo bối hắn đến.

Nói đến đoạn tình cảm đang còn mông lung chưa rõ ràng, Nguyệt Liên chợt thở dài một tiếng đáp:
"Ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên ly hận.
Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư."
Lão đạo trưởng gật gù: "Chính là thứ tình yêu không rõ ràng, yêu không ra yêu, thích không ra thích, lúc yêu thì xung quanh tươi đẹp, lúc hết yêu thì tìm cũng không thấy..

Thật nực cười.."
Mọi người ồ lên như hiểu, trong đám ồn lại có giọng nói nhỏ lọt vào tai Nguyệt Liên
"Thiếu gia..

Người muốn đi đâu vậy?"
"Ta muốn gặp vị kia trên khán đài."
Nguyệt Liên mỉm cười, giảng đạo lại chuyển chủ đề về Phật giáo, cho đến khi buổi giảng ngừng, kết thúc ngày đầu tiên, Nguyệt Liên đã nhanh chóng vén màn đi ra.

Khắp nơi đang ra về có người để ý liền ồ lên, các tiểu nữ nhìn hắn đều đỏ mặt, ai ai cùng nhìn và tán thưởng hắn.

Nguyệt Liên hành lễ với các vị trưởng lão xong, liền bước chân đi tìm bảo bối, đã có rất nhiều người chặn hắn lại hỏi tên hỏi gia thế, hắn chỉ mỉm cười xưng một tên giả rồi nhanh chóng rời đi.

Hắn nhẩm một thuật ẩn, một chút khí tức bỗng dưng xuất hiện, trên đường phố ấy, có một tiểu thiếu niên mặc lam y ngẩn ngơ nhìn hắn.

Nguyệt Liên nhìn từ xa, khóe miệng có chút cười, đang tính bước đến, một tên ăn vận đáng ngờ chạy vụt qua tông vào lam y trước mắt, mà hầu cận đỡ y lên xong liền la lớn: "Ăn trộm!"
Có người đang tính đuổi theo bắt thì đều đứng ngây người
"Là Hứa công tử."
Vì bất ngờ, mọi người trong phố đều nhận ra bu lại, mặc cho tên trộm ấy thế nào, mặc cho Thất Thất cản lại, ngắm nhìn tiểu thiếu gia ít ra cửa của Hứa Tổng Đốc trước đã.

Mọi người đổ sô hỏi han dồn dập, có người còn đòi thuê một xe ngựa đưa y đến thái y.

Hi Hoa cười khổ nói:
"Kh..

không cần đâu..

ta không sao?"
Nói xong nhanh chóng kéo áo Thất Thất.

Bỗng có vài gia nhân lên tiếng: "Hứa công tử, vậy lên xe ngựa của ta, ta chở về..

Sao công tử lại đi bộ một mình xuống phố mà không mang theo người bảo vệ chứ."
"Không, công tử, lên xe nhà ta.."
Lại một màn tranh đá, Hi Hoa rơi vào hoảng loạn, bỗng dưng một tiếng nói vang lên: "Chiêu Hoa."
Giọng nói uy vũ khiến đám đông im lặng, rẽ cho một dáng người đi vào, có một số người thấy Nguyệt Liên liền nhận ra vị đàm đạo hay lại tinh thông ở giảng đài.

Riêng Hi Hoa, vừa nhìn thấy dáng, y đã đứng sững người tại chỗ, đôi mắt mở to tròn mang vẻ ngỡ ngàng.

Nguyệt Liên mỉm cười bước đến, lấy ra một túi gấm đưa cho Thất Thất, là túi tiền vừa bị trộm đi.

Thất Thất liền cúi đầu cảm tạ, quay sang lại thấy thiếu gia nhà mình đứng bất động nhìn nam tử trước mắt chằm chằm.

Nguyệt Liên nhẹ nhàng nói: "Chúng ta hồi phủ thôi."

Hi Hoa chớp mắt, như bừng tỉnh mọi thứ, đôi môi nhỏ khẽ nói: "Được."
Thất Thất ngẩn người, thiếu gia hắn sao lại dễ dàng nghe người lạ như vậy.

Nguyệt Liên nhường đường, Hi Hoa đi trước, hắn đi sau, đã có một cổ xe ngựa ở đó, Nguyệt Liên kéo tay Hi Hoa, hành động ôn nhu đỡ y vào trong xe ngựa rồi rời đi trước mặt mọi người.

Ai ai cũng thầm thốt lên:
"Quả nhiên ở Hứa phủ rất nhiều kì tài nha.."
Ngồi trong xe ngựa, Hi Hoa có chút không yên, Thất Thất khẽ hỏi:
"Thiếu gia, ngài quen người ngồi ngoài đó sao?"
Hi Hoa chớp mắt, nói quen thì có lẽ có nhưng mà bây giờ cái cảm giác gặp lại có chút bối rồi, không biết vị Nguyệt Liên ca ca có nhớ y không.

Hi Hoa nhẹ nhàng vén rèm ra ngoài ngồi cạnh Nguyệt Liên, Nguyệt Liên nhìn y, quả là vẫn còn rất nhỏ so với hắn.
"Đa ta..

đa tạ huynh."
Hi Hoa có phần lo lắng, chỉ biết cúi đầu nhìn đôi giày của mình, xe ngựa vẫn chạy trên một con đường vắng, muốn đến Hứa phủ phải vượt qua một khu rừng nằm giữa kinh đô Lạc Dương, dưới bóng cây rậm, Hi Hoa có chút bối rối khi không nghe Nguyệt Liên trả lời, lại suy nghĩ mình cảm tạ có phải không thành tâm, toan nói thêm thì đã có một vật đưa trước mặt y.

Hi Hoa có chút bất ngờ, nhìn Nguyệt Liên đưa một chiếc túi nhỏ, khóe môi mỉm cười nhìn y, y nhận lấy rồi từ từ mở ra.

Chính là những loại kẹo đủ hình dạng, y ăn một phần, vị ngọt tan ra trong miệng khiến khóe miệng y cong lên thích thú: "Cảm ơn Liên huynh."
Nguyệt Liên bật cười, đưa tay véo má y, trêu đùa: "Đã lớn như vậy sao..

Tính tình vẫn như đứa bé, sau này ra đường phải cẩn thận."
Nét mặt Hi Hoa có chút bối rối.

Nguyệt Liên nghiêng mặt nhìn, trong lòng bỗng trỗi lên sự ấm áp, đưa tay kéo Hi Hoa ngồi gần mình, nói nhỏ vào tai y: "Đệ không đến ta cũng sẽ tự đi tìm đệ."
Hi Hoa có chút ngẩn người, cúi gầm mặt xuống, lại hỏi: "Một Năm trước..

Huynh có phải đến gặp đệ không, vì sao lại đi không nói tiếng nào!"
Nguyệt Liên thúc ngựa chạy chậm lại, thong thả nghĩ đối với Hi Hoa là một năm trước nhưng đối với hắn chỉ mới hôm qua, thời gian hai nơi khác nhau, xem ra người chịu chờ lại không phải là hắn.
"Lần đó vì xảy ra chút chuyện nên phải rời đi sớm, chỉ kịp để lại kẹo cho đệ, đệ..

Giận ta sao? Vậy thì ta thật tâm xin lỗi, là ta sai, coi như là đáp tội, đệ muốn gì ta sẽ chiều, muốn cái gì được cái đó."
Hi Hoa chớp mắt: "Thật chứ?"
Nguyệt Liên gật đầu, Hi Hoa nhìn đoạn đường trước mặt, suy nghĩ trong đầu thật kĩ càng rồi mới hỏi: "Chỉ được một lần thôi sao?"
Hỏi xong Hi Hoa nhận thấy mình thật là một con người ham hố liền xua tay nói: "A không..

Một lần là được rồi.."
"Muốn cái gì được cái đó..

Đệ muốn bao nhiêu lần cũng được..

Giữa ta với đệ không cần khách sáo."
Thấy Nguyệt Liên khoan thai nói, Hi Hoa có chút lặng người, một lúc trong vô thức nói:
"Ta muốn huynh ở lại với ta, không đi đâu nữa."
Tay nắm dây cương bỗng buông lõng, Nguyệt Liên nghe Hi Hoa nói xém nữa hắn còn tưởng y lịch kiếp vẫn nhớ hắn, nhưng nhìn vào ánh mắt lặng yên mùa thu của y, hắn hiểu tâm tư y đang thay đổi dần, chí ít đối với hắn thập phần nhung nhớ, yêu thương chứ không lãnh đạm, thờ ơ.

Bảo bối hắn có lẽ đã thực sự động tâm và lần lịch kiếp này phải chăng là bước tiến triển đầu tiên của hai người.

Nghĩ đến đó, lòng hắn bỗng dưng vui hẳn lên, bao nhiêu niềm hạnh phúc gói gọn thành câu trả lời: "Được, chỉ cần đệ muốn, ta sẽ ở lại cạnh đệ."
Hi Hoa cười tươi, nét mặt vừa ngây ngô lương thiện, nhanh chóng ngồi ăn kẹo, còn đưa cho Nguyệt Liên ăn.

Hôm nay quả nhiên trời đẹp hơn hẳn.
Thất Thất ngồi ở trong xe nghe ngóng, thiếu gia nhà hắn có chút quá phóng khoáng, hình như đối với vị ân nhân kia vô cùng thiện ý, hắn suy tư, không biết có nên ra ngoài không.
Bỗng dưng ngựa hí lên rồi dừng lại khiến xe ngựa chao nghiêng, Nguyệt Liên choàng tay nắm bả vai Hi Hoa để y không bị té, từ đâu trước mặt đã xuất hiện bảy tám hắc nhân, Thất Thất sợ hãi chui ra ngoài nói: "Sơn tặc, thiếu gia, cẩn thận."
Nguyệt Liên nhíu mày, đây không phải sơn tặc, không phải là phàm nhân, nói trắng ra là ma linh giả dạng người, Nguyệt Liên quay lại nói: "Thất Thất, bảo vệ thiếu gia thật tốt, ta liền quay lại."
Nói xong Nguyệt Liên nhảy xuống cỗ xe ngựa từng bước ung dung đi đến.

Hi Hoa có chút lo lắng:
"Liên huynh, cẩn thận."
Hắn khoanh tay đứng trước xe, nét mặt từ lúc nào đã ảm đạm, lạnh lẽo vô cùng.

Hình như bọn ma linh ấy cảm thấy khí tức oai vệ của Nguyệt Liên nên có chút chần chừ, một tên gan dạ nói lớn:
"Ngươi là ai? Mau giao người Hứa gia ra đây, còn mong nhặt lại mạng."
Ma linh này như một con rối làm theo làm sự điều khiển của chủ nhân, lần này gặp hắn là bất đắt dĩ, Nguyệt Liên cười khinh bỉ, giọng trầm lặng nói: "Đụng được ta đi rồi hẳn nói."
Cùng bảo kiếm trong tay, Nguyệt Liên nhanh chóng quét lui đám ma linh, dù hắn đang che tiên khí trở thành phàm nhân, nhưng nội lực của hắn còn đủ giết một vạn tên ma linh chứ đừng nói lóc cóc vài tên.
Ma Linh sợ hãi chạy trốn, Nguyệt Liên cũng không có ý định đuổi theo, nhìn chúng bỏ chạy, hắn lại suy nghĩ.

Ở nhân gian truy bắt người là chuyện thường, nhưng lần này bảo bối của hắn lại bị ma linh tìm kiếm, chuyện này quả nhiên không đơn giản.

Nếu như hôm nay không có hắn, không biết Hi Hoa sẽ bị đám ma linh đó làm gì, cả người đứng sau bọn chúng nữa.
Một tiếng vút rõ ràng, Nguyệt Liên bất giác phát hiện một ma linh đang lao vào hắn với tốc độ rất nhanh.

Nguyệt Liên cười khinh nắm lấy chuôi kiếm nhưng chưa kịp ra tay, ma linh đó đã ngã xuống đất, giữa trán thủng một lỗ, xong nó cũng hóa thành tro mà bay đi.

Nguyệt Liên sững sờ rồi quay đầu lại nhìn, Hi Hoa tay cầm ná nhìn hắn: "Huynh không sao chứ?"
Nguyệt Liên bước đến, chống tay lên má, khuỷu tay kê lên thành xe ngựa nơi Hi Hoa đang ngồi, chậm rãi nói: "Đệ không sợ sao?"
Hi Hoa lắc đầu: "Các vị trụ trì có nói trên đời luôn tồn tại âm dương, đệ cũng không phải là chưa gặp qua chúng, nên kinh nghiệm vẫn có một chút.."
Nguyệt Liên lấy làm bất ngờ: "Đệ đã gặp qua sao.."
Thất Thất ngồi đằng sau lễ phép nói: "Thiếu gia nhà ta là người yếu vía nên hay bị quấy rầy, đi đâu đều mang theo bùa bình an.

Lúc nãy thấy công tử bị chúng tấn công nên thiếu gia đã tháo bùa để ngăn nó, trời cũng xế chiều rồi, không khéo đường về có chút bất lợi."
Nguyệt Liên nghe vậy liền lên xe, thúc ngựa đi, hắn ung dung nói: "Cảm ơn đệ, quả nhiên lúc nãy ta không chú tâm.

Nhưng đệ đừng sợ."
"Đệ không sợ."
"Đệ thật gan dạ!"
"Vì có huynh rồi."
"..."
Nguyệt Liên như đổ đốn, thầm nguyện cầu tiểu bảo bối đừng rót mật vào tim hắn nữa, thật sự là muốn chết trong sự hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui