Một trăm năm sau
"Chi Âm! Hi Chi Âm? Bảo bảo của ta đâu rồi?"
Hoa Đế cầm bó hoa sen trên tay, đi qua mọi gốc đào tìm kiếm.
Bỗng một tràn cười khúc khích vang lên, Hoa Đế liền mỉm cười nhìn lên tán đào gần đó, một tiểu hài tử diện thanh y đang ẩn mình trong từng tán hoa đào.
Ngài ấn thuật kéo nó xuống rồi bế trên tay hôn hít vài cái:
"Còn học cách chơi trốn tìm sao?"
Chi Âm cười khúc khích, nốt ruồi liền theo đuôi mắt cong lên đầy tinh nghịch.
Hoa đế vui vẻ ôm nó, hướng Tẩy Hoa mộ mà đến.
Tượng mẫu đơn vẫn nguy nga ở đó, chỉ khác kề cạnh Tẩy Hoa mộ lại có thêm phần mộ khác mới xây kế bên.
Hoa Đế đặt nó xuống, vỗ vỗ đầu nó nói: "Đi cắm hoa đi, nhanh còn thắp hương nữa."
Chi Âm vui vẻ nghe lời, rất nhanh đã để hoa vào lọ trước hai phần mộ, lại nhận hương từ tay Hoa đế mà cúi người thắp.
Hoa Đế thắp xong, nhìn lại thì đã không thấy Chi Âm đâu liền giật mình đưa mắt tìm, lại thấy đứa nhỏ đang đi vặt hoa.
"Hi gia gia, con muốn hái tặng Hi phụ thân."
Hoa Đế cười buồn nói: "Hái xong mới xin, làm xong mới nói, tính có khác nào cha của ngươi, hây..
muốn hái bao nhiêu thì hái đi.
Ngày sau phải ra chăm sóc lại hoa đó."
"Tặng cho Hiên phụ quân nữa."
Hoa Đế nhất thời có chút nghẹn họng, lại thở dài một tiếng nói: "Hái đi, rồi để gia gia đem con đến Long giới tặng."
Thấm thoát thời gian cũng đã qua một trăm năm, mọi thứ đã gần như yên bình trở lại.
Một cơn gió thoáng thổi qua, Hoa Đế nhìn cảnh vật trước mắt dần dần theo tiết Lập Xuân mà nở rộ.
Ánh mắt có điều mong chờ, một mùa xuân đang đến, nhưng sao lại như kéo theo nổi nặng nề
Trong một hàn động lạnh lẽo, Chi Âm chậm rãi từng bước đi vào, từng bước rất cẩn thận nhưng tính khí trẻ con nhỏ nhặt, chớp nhoáng nó đã trượt theo đường băng trải dài qua hang động đến một không gian lớn.
Nó lộn vài vòng rồi đáp đất bừng dáng nằm thành hình chữ thập, trơ tráo mắt nhìn lỗ hổng sáng kia, lại ngồi dậy như thể đã quen với việc này, hai chân nó tung tăng chạy đến điểm đích là một bờ lưng của người đã ở sẵn trong động, hai tay nó ôm chặt lấy người ấy vui vẻ nói: "Bắt được phụ thân rồi haha"
Ánh sáng lam lung linh chiếu rõ gương mặt nhợt nhạt, người mang áo choàng trắng tinh lạnh lẽo, thoạt nhìn như áo tang, chỉ có mái tóc đã trải dài trên nền băng làm tô điểm cho người ấy.
Chi Âm vừa dứt lời, mi tâm Hi Hoa liền giãn ra.
Ánh mắt tím nhạt mở hờ, sau lại chớp chớp đưa tay dụi.
Y nghiêng mặt nhìn tiểu hài tử đang cố chui vào lòng của mình, hỏi:
"Là ai đưa con đến đây."
"Hi gia gia đưa con đến.
Hoa mẫu đơn tặng cho người và Phong Hiên phụ quân."
Bông hoa mẫu đơn đỏ tươi hiện trước mặt Hi Hoa, y mỉm cười nhận lấy nó, âu yếm hôn lại Chi Âm một cái.
Chi Âm cười rộ, nhưng một lát lại rũ mắt hỏi: "Hi phụ thân, sắp thêm một mùa xuân.
Hiên phụ quân bao giờ mới tỉnh lại vậy? Sắp đến lễ sanh thầm 100 năm của con, Người có phải không còn quan tâm đến hai chúng ta nữa có phải không?"
Hi Hoa trầm tư, ánh mắt hướng về giữa hồ lượn lờ sương tiên, một tảng hổ phách được đặt ở đó, phía trên là Nguyệt Liên, hắn nằm đó, như đang ngủ nhưng chưa từng thấy hắn có ý thức sống dậy.
Quay ngược lại thời gian một trăm năm trước y tỉnh dậy, cuộc chiến đã đi vào hồi kết.
Hoa Đế đã kể cho y, ngay khi thần long của Nguyệt Liên nhập vào trận pháp lần hai thì ngoài đây Thiên Đế cũng đã khởi động trận pháp do ngài và Phong Đô Đại Đế thiết lập ra.
Một khoảng thời gian sau đó Hi Hoa và Nguyệt Liên đều được đem ra khỏi trận pháp.
Tịch Nhan lại khởi động Cùng Kỳ Đao.
Vạn Uyên dùng tu vi của mình giữ Cùng Kỳ Đao.
Đôi bên giao chiến hơn mươi tháng, kết quả là Dạ Tập Huyền, gã cùng với Đàm Phiên cữu cữu, hai người đứng trên Đồng Lô Hồng Liên, dùng tiên tịch của chính mình giải phóng tất cả trận pháp của nó để nó có thể nuốt trọn Cùng Kỳ Đao, thiêu rụi tà khí của cả hai.
Giây phút cuối Dạ Tập Huyền và Đàm Phiên đã đẩy Vạn Uyên ra khỏi trận pháp, dành lại sự sống cho ông ấy.
Hai người họ từ đó kết thúc kiếp của mình, tan biến cùng nhau, trả ân tình lại cho nhau.
Còn có một người là Thiệu Tâm thượng thần, tình phụ tử và những dằn vặt trong ngài có lẽ quá lớn nên khoảnh khắc Tịch Nhan bị lửa Đồng Lô Hồng Liên thiêu rụi, chính ngài cũng đã chạy vào ôm lấy hắn, cùng hắn hóa thành tro bụi.
Rất nhiều chuyện đã diễn ra nhưng lúc đó Hi Hoa đã rơi vào hôn mê sau, tình trạng yếu đến độ trên người chỉ còn sót lại vài sợi linh lực duy trì mạng sống.
Hai mươi năm sau y tỉnh lại nhờ pháp bảo "Kết linh" Điểu tộc dâng lên, là món đồ trả ơn cứu mạng của Ôn Ngọc, hắn hối hận, hắn quay đầu, ngày ấy cũng nhờ có hắn tung ra tuyệt chiêu lông vũ hóa lửa mà Tịch Nhan bị khống chế, coi như cũng lấy công chuộc tội, nhưng sau này hắn muốn tiếp tục chịu hình phạt coi như để trả tội của mình, hắn cứu Hi Hoa xong liền đi lịch kiếp.
Hi Hoa tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, và việc tìm kiếm Nguyệt Liên là điều không thể trì hoãn, nhưng hắn cũng giống y, một thân không còn linh lực, nằm hôn mê sâu.
Tuy đã được Vu y, Dược vương giỏi cứu chữa xong hắn vẫn không tỉnh lại dù đã dùng đến "Kết linh".
Tư Duệ nương nương tìm tới thuật rồng thần, biết được lí do hắn vì sao chưa tỉnh.
Là hắn không muốn tỉnh, là vì sao? Hắn hận y, hay là không muốn tiếp tục sống vì bao việc mình đã làm.
Một ngày nọ trong giấc ngủ, Hi Hoa mơ thấy hắn.
Thân là thần tiên sẽ không nằm mơ, nhưng y lại thấy hắn rất chân thực, có lẽ là một tia thần thức nào đó của hắn còn sót lại đã kéo nguyên thần y vào đó.
Giấc mơ Quay về thời gian lúc y trốn đến Huyết Hàn Cung, cảnh tượng đã diễn ra trước mắt y như thể cho y xem lại quá trình của mình nhưng ngoài bản thân và "Nguyệt Liên bị mất ý thức" trong mơ ra còn xuất hiện thêm một thứ gọi là chủng tử*, là một bóng trắng chỉ có đôi mắt luôn bay lơ lửng trên đầu Nguyệt Liên bị mất ý thức, tư tâm Hi Hoa cảm giác được, bóng trắng đó chính là tia ý thức cuối cùng tận sau con người Nguyệt Liên giữ lại, đôi mắt lưu ly thoạt rất ôn nhu.
Hi Hoa chạy đến bên bóng trắng nhưng bóng trắng không hề biết sự tồn tại của y mà nó chỉ chăm chăm hướng ánh mắt theo "y" trong giấc mơ.
*Chủng tử: Được coi là thứ khắc cốt ghi tâm tận tủy của con người.
Trong Phật giáo hay nói chỉ cần người đặt một thứ mình thích, mình yêu, mình ghét, mình hận vào tận sau tâm can xương tủy, cho dù bị mất trí hay xảy ra việc gì vẫn nghĩ đến nó đầu tiên, đó gọi là chủng tử.
Ở đây có thể nói, Nguyệt Liên yêu Hi Hoa, luôn muốn bảo vệ chu toàn cho y, dành hết mọi sự dịu dàng ôn nhu của mình cho y, đó là những hành động và suy nghĩ hắn luôn khắc ghi trong lòng, từ đó tạo nên chủng tử, bảo vệ và đối đãi y theo bản năng mặt dù không còn nhớ y là ai.
Những lúc y và Nguyệt Liên ở cạnh nhau, Nguyệt Liên nói ra những lời khó nghe, hắn trên đầu lại nói ra những lời bảo vệ y.
Chủng tử này không nhớ y là ai nhưng lại luôn trách cứ thân thể hung hãn của mình vì sao lại nặng lời đối xử mạnh bạo với y như vậy mặc dù "y" lúc đó chỉ nghe được lời nói khó nghe từ thân thể hung hãn của hắn, hay là lúc gặp lại tiểu hài tử, hắn cũng khóc mà bay quanh bao lấy hai người, như thể hạnh phúc tự dưng xuất phát ra không kiềm lại được.
Còn những lúc thân thể hung hãn của hắn hành hạ "y", chủng tử của hắn một bên mắng nhiếc, hết đánh vào đầu của chính thân thể mình lại quay sang cố gắng che chắn cho "y" nhưng không tài nào cản được.
Mặc dù không có miệng nhưng lời nói phát ra, chính là sâu trong chủng tử của Nguyệt Liên mà hình thành.
Cơ bản mà nói bề ngoài Nguyệt Liên như mất ý thức trở thành người khác nhưng tất thảy bên trong chủng tử của hắn lại đều ghi nhớ rất rõ bản thân của hắn là ai, hắn phải bảo vệ y, tất cả mọi thứ đều khắc cốt ghi tâm trong chủng tử.
Hi Hoa cứ âm thầm theo sau lưng hắn, nước mắt không ngừng rơi.
Cho đến cái ngày mà thân thể hung hãn của hắn kia đuổi y đi nhưng sáng sớm vẫn còn lưu lại, chủng tử kia được bao bọc trong luồng linh lực mạnh mẽ, khiến nó to lên rồi vỡ ra bao trùm lấy cả người Nguyệt Liên, sau đó Nguyệt Liên như trở lại bình thường.
Nhưng rất nhanh bị tà khí trong người đẩy bật ra.
Đó chính là lí do vì sao y thấy khoảnh khắc đó, đôi mắt Quỷ vương lại chuyển sang màu lưu ly.
Rồi đến khi cả hai vào trận pháp, thân thể hung hãn của hắn ra tay với Hi Hoa, hắn như điên như dại xông vào thân thể hung hãn của hắn, tình trạng giống như một sống một chết với nhau.
Không hiểu sao Hi Hoa lúc đó lại thấy ấm lòng, qua vài lần hắn không còn im lặng nữa mà thay vào đó là tiếng khóc, có lẽ giúp phút nhận dược linh lực, hắn đã nhớ y là ai rồi, nên tự chứng kiến cảnh mình yêu bị chính mình hành hạ, hắn đau lòng, bản thân hắn chưa từng muốn làm Hi Hoa đau nhưng hắn không quản được, cứ nhìn "y" nổ lực đem thân thể hung hãn của hắn kia bảo vệ.
Rồi đến giây phút cuối khi Song Đao xuyên qua người y, hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thẩn thờ và nước mắt rơi không ngừng, trước khi chủng tử kia tan biến, Hi Hoa nghe hắn nói thầm
"Ngươi chết..
ta cũng không thiết sống nữa.
Ta tuẫn tán với ngươi.."
Hi Hoa tỉnh lại, nước mắt đã làm ướt gối, y chợt nghĩ đến có khi nào hắn không muốn tỉnh là do chủng tử hắn nghĩ rằng y đã chết rồi không, và bây giờ tâm trí của hắn đang phiêu bạc ở đâu đó tìm kiếm y.
Vậy là một trăm năm năm, y đi khắp nơi dùng "Truy linh" để tìm hắn.
Đại giới này không có nơi nào là y không ghé qua một lần nhưng đều không có kết quả, y từng nghĩ đến hắn ở trong trận Âm Dương Càn Khôn kia nhưng trận pháp ấy đã tan thành khói, tất cả những thứ bên trong đều bị tống khứ ra ngoài, đó là điều không thể xảy ra.
Khi y đã hết cách giải quyết, y lại ngồi chờ hắn giống bây giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn chờ y một vạn năm, đây có lẽ là lúc y phải chờ hắn, như vậy mới công bằng, mới cho một kẻ như y nếm trải mùi dằn vặt của tình kiếp.
Nếu có thể Nguyệt Liên sẽ tỉnh lại ở một thời gian nào đó, y sẵn sàng chờ, chờ bao lâu cũng được.
Chi Âm thấy y không đáp liền biết mình đã làm y buồn nên đã vội nói: "Có lẽ Liên phụ quân đang nghỉ ngơi sau bao chuyện mệt mỏi.
Hai phụ tử chúng ta ngồi đây đợi người tỉnh dậy, con chắc chắn người sẽ trở về."
Hi Hoa thở dài, nở nụ cười với Chi Âm hỏi chuyện: "Đã được một trăm năm tuổi rồi, cũng nên bắt đầu khóa tu luyện thôi.
Con muốn nhận ai làm sư phụ của mình?"
Chi Âm gãi tóc mai nói: "Con không cần sư phụ, con có Hi phụ thân dạy chữ.
Sau này Hiên phụ quân tỉnh dậy sẽ dạy võ cho con, nếu không có gì khó khăn con sẽ tự mình học."
Hi Hoa phì cười di chóp mũi nó: "Đó là điều mà một đứa nhỏ một trăm năm tuổi như con khó luyện được.
Thôi vậy, không nhận sư phụ thì ta sẽ dạy chữ và dạy võ cho con, đợi Hiên phụ Quân còn tỉnh lại, con cũng sẽ tiếp tục học thêm kiến thức từ người, sau này lớn lên cảm thấy có duyên với người thầy nào thì chúng ta bái sau cũng được."
"Vâng."
"Chi Âm, có muốn ăn bánh hoa sen không?"
"Phụ thân sẽ làm?"
Hi Hoa ừ một tiếng, hai mắt Chi Âm liền ánh lên niềm vui sướng, nó vỗ tay hoan hô rồi rời khỏi vòng tay Hi Hoa hóa thành một con rồng nhỏ bơi đến chỗ Nguyệt Liên, nó nhướng người hôn lên má hắn một cái rồi quay trở về cùng Hi Hoa.
Hi Hoa đặt hoa vào trong lọ, trước khi đi cũng phải ngoảnh mặt nhìn lại Nguyệt Liên một vài lần.
Thêm hai năm trôi qua, mọi thứ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó.
Hôm nay là Tết trung nguyên dưới nhân gian, cũng là ngày tiệc ở Thiên Cửu, Hi Hoa mang quan bào dắt tay Chi Âm đến Thiên Cửu, dọc đường còn gặp Phượng Minh từ phương Nam trở về.
"Cháu trai của ta, càng lớn càng đẹp trai giống ta đó."
Tuy đã được hơn một trăm tuổi nhưng so với thần tiên, đo lường thời gian tính bằng năm, nó cũng chỉ là tiểu hài tử cao ngang đầu gối của Phượng Minh, hắn nựng hai cặp má bánh bao của nó đến mê say.
"Đường bá..
Con đau!"
"Tiểu màn thầu này thật đáng yêu! Này Hi Hoa, cũng đã qua một trăm năm rồi, đệ mới đem Chi Âm lên Thiên Cửu đó."
Hi Hoa sóng bước bên Phượng Minh, hai dải lụa ở phát quan bay nhẹ theo gió.
Y thư thái nói: "Điện Thủy Thần không chủ quá lâu, mấy hôm trước nghe báo linh lực nơi đó hơi loãng, Chi Âm có mối quan hệ huyết thống với Nguyệt Liên, đưa lên đây thay đệ tu bổ lại một chút."
"Không dự tiệc sao?"
"Hẹn dịp khác đệ sẽ tham gia."
Phượng Minh ừ một tiếng, lại trêu đùa tiểu màn thầu trong ngực, hắn mở giọng nói: "Tiểu màn thầu, con có biết năm đó Hi phụ thân của con nhỏ như con cũng là một tay ta bế, y lớn lên ta cũng góp một phần nuôi dưỡng, y quen Hiên phụ quân của con, là ta kết mối cho.
Đến khi có con, ta cũng phải tất bật chạy theo bảo vệ.
Con sinh ra, con lớn lên đến bây giờ, đi đây đi đó cũng là một thân đường bá lo liệu.
Con nói xem, nên gọi một tiếng nghĩa phụ không?"
Chi Âm chớp chớp mắt suy nghĩ, lại cong mắt cười nói: "Con có hai phụ thân đã đủ rồi.
Có lẽ thiếu một sư phụ."
Hi Hoa nghiêng đầu nhìn, ánh mắt có chút gì đó phát hiện.
Phượng Minh cười khan một tiếng, Hi Hoa liền tán đồng: "Chi Âm đã nói như vậy, huynh nhẫn tâm gạt lời nói đầy ý của nó sao?"
Phượng Minh liền lắc đầu: "Không có, chính là vui mừng, hahaha, tiểu màn thầu, từ nay con sẽ là đồ đệ đầu tiên và là duy nhất của con phượng hoàng lửa này."
Đến điện Thủy Thần, Hi Hoa nhìn quanh một lượt, nơi này vẫn như cũ, chỉ là thiếu chủ nhân nên trở nên ảm đạm.
Thiên binh nhận canh gác đến hành lễ với y, y cho lui, một mình muốn xem xét sửa sang lại điện cho Nguyệt Liên.
Chi Âm đã được Phượng Minh bế đi chơi, y cũng không quản mặt mũi nữa, ai biết thì cứ biết, nếu có kẻ tung lời ác ý, y sẽ ghi thù, đợi Nguyệt Liên tỉnh dậy sẽ đến tính sổ sau.
Thấm thoát thời gian qua mau, điện cũng đã sửa soạn xong, sân vườn lại thêm loài hoa mới, đặc biệt hồ sen kia được thả thêm nhiều loại cá khác, ánh mây ngũ sắc hạ xuống dịu dàng chuyển từ từ sang màu tím, Phượng Minh cõng Chi Âm đã chơi mệt đến độ ngủ ngon về điện.
Có sư phụ là Phượng Minh, kẻ nào dám dị nghị, Hi Hoa ôm lấy Chi Âm, cảm thấy hài tử hơi nặng nên đánh giá một phen, trong tay nó đang cầm một đoạn dây kết.
Phượng Minh nhỏ giọng nói: "Là nhị công chúa đan cho tiểu màn thầu, còn có một cây bút lông ngũ sắc, là Ôn Diện thượng thần cho nó.
Trong túi Càn Khôn cũng có không ít bánh kẹo Thiên Đế cho.
À, Thiên Đế nhắn gửi đệ rảnh rỗi hãy đến Quảng Hàn Cung nghe đàn thư thái, chờ đợi rồi cũng sẽ có kết quả."
Hi Hoa gật đầu mỉm cười, trò chuyện với Phượng Minh đến khi hắn rời đi, y ôm Chi Âm vào trong tẩm điện, hai phụ tử nghỉ ngơi qua đêm ở điện Thủy Thần của Nguyệt Liên.
Màn trướng hạ xuống, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi, Hi Hoa ôm hài tử, tay theo nhịp chậm rãi vỗ lưng nó.
Tĩnh mịch, yên lặng, loáng thoáng nghe tiếng cá quẫy nước ở cửa nguyệt, Hi Hoa kéo chăn đắp cho cả hai, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Y Không nghĩ lại nằm mơ thấy Nguyệt Liên.
Y nghe bên tai tiếng nước chảy, còn có tiếng gió lùa, những cánh hoa tử đằng bay phấp phới theo gió.
Hi Hoa mở to mắt nhìn cảnh tượng thứ năm của trận Âm Dương Càn Khôn xuất hiện, Nguyệt Liên đang ngồi dưới gốc cây, bất động đến lạ thường.
Y bước đến, tiếng xào xạc cỏ vang lên liền đánh động người kia thức dậy, hắn giương đôi mắt lưu ly đầy bi thương, mệt mỏi nhìn Hi Hoa.
Người Hi Hoa có chút run, đã gần một trăm năm rồi y không mơ thấy hắn, bây giờ mơ thấy, cảm xúc thật khó tả.
Hắn nhìn y, đó chính là điều y khao khát nhất lúc này, y thật sự cầm lòng không được mà bước tới.
"Hình nhân..
Lần này thật chân thật.
Còn biết nhìn ta mà hoen mắt."
Lời nói Nguyệt Liên chậm chạp vang ra khiến Hi Hoa khựng lại bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Nguyệt Liên cười bi thương, nhìn xuống tay mình, một bên là đóa hoa tử đằng, một bên tay là một hình nhân nặn bằng đất.
Hắn nói với bản thân mình, lại như nói với Hi Hoa.
"Một nộm đất, một đóa hoa Tử Đằng, một ít ý thức của ta là đã tạo được y.
Chẳng được bao lâu lại tan thành bùn.
Tuy không có tri giác, cũng không giống như một thần tiên sống sờ sờ, nhưng ít ra cũng đem lại cảm giác an ủi cho cõi lòng tan nát của ta.
Tốt hơn năm đó, một vạn năm nhìn y như khối thi thể, không nhìn ta được một lần.
Ha! Thật thú vị, ta chỉ mới nặn xong hình nộm chưa kịp thi thuật, ngươi lại xuất hiện.
Hay là ta còn chưa tỉnh ngủ nên mới trông gà hóa cuốc, thấy một mảnh trắng cũng nghĩ là ngươi."
Lời nói của Nguyệt Liên khiến tim Hi Hoa đau như ai đó bóp nghẹt, y từng bước đi đến, hắn nhìn y, lại nở nụ cười ôn nhu: "Mộng này đẹp thật, ngươi không cần lệnh của ta mà đã tự cử động được, ta thật thích ngươi."
Hi Hoa ngồi xuống đối mặt với Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên nhíu mắt, hắn cảm thấy có gì không đúng nên hơi nhướn người, mơ hồ hỏi: "Ngươi khóc rồi! Mộng cảnh này thật chân thật.."
Hắn đưa tay lau nước mắt cho Hi Hoa nhưng căn bản không chạm vào được, một tia thất vọng tràn trong mắt của Nguyệt Liên, nhưng hắn vẫn dựa theo ảo cảnh lau nước mắt cho Hi Hoa.
"Đừng khóc.
Ta sợ nhất là nhìn ngươi khóc.
Ta không lau được nước mắt cho ngươi, cũng không thể ôm ngươi.
Ngươi đừng khóc, sao lại yếu đuối như vậy, người nên khóc là ta mới phải."
Hi Hoa nghiêng mặt như muốn đặt má mình vào lòng bàn tay của Nguyệt Liên.
Y lại càng khóc, Nguyệt Liên lại càng bối rối.
"Ta xin lỗi, Nguyệt Liên.
Ta xin lỗi..
ta thật sự rất nhớ ngươi.
Ngươi quay về có được không, ta nhớ ngươi rồi.
Thật sự nhớ đến điên loạn rồi."
Ánh mắt của Nguyệt Liên run run, nơi khóe mắt bắt đầu hoen đỏ: "Hi Hoa? Là ngươi thật sao? Ngươi về thăm ta..
Ngươi, ngươi nhớ ta..
Vậy, vậy ngươi mau đem ta đi đi, đem ta đến nơi của ngươi.
Có được không.
Ta, ta thật sự cũng rất nhớ ngươi."
Hi Hoa nâng người ôm lấy Nguyệt Liên như không như có trong vòng tay, Nguyệt Liên cũng gắt gao ôm lại, không biết có phải hay không hắn ngửi được mùi hương quen thuộc.
"Ngươi đưa ta đi theo ngươi được không..
Ta muốn cùng ngươi."
Hi Hoa áp trán mình với hắn, nước mắt cứ thế tuôn dài.
Nhưng khi y mở mắt thì thấy cảnh tượng này dần mờ đi, cả hai nhất thời đều lo lắng níu giữ, Hi Hoa vội nói với Nguyệt Liên.
"Ta vẫn luôn ở Long giới chờ ngươi.
Ngươi quay về đi, quay về hiện thực, ngươi chưa chết nhưng tâm ngươi không muốn sống.
Nguyệt Liên ngươi quay về đi, ta ở đó, toàn vẹn chờ ngươi..
Ta không chết..
ngươi không chết..
Nguyệt Liên.."
"Hi Hoa!"
Hi Hoa giật mình tỉnh giấc, đối mặt với tiểu hài tử đang sợ đến phát khóc nhìn y: "Chi Âm?"
Chi Âm mếu máo đưa tay lau nước mắt cho Hi Hoa, nó nấc nghẹn nói: "Phụ thân rất khổ sở, người lại mơ thấy Hiên phụ quân rồi.."
Giấc mơ kia chân thật đến độ khiến y ở hiện thực khóc thật, y mím môi kéo Chi Âm ôm vào lòng.
Hai phụ tử đều rất đau lòng, và đều rất muốn gặp hắn.
Qua một lúc cả hai bình tâm, một tiếng sét vang lên đánh động cả hai.
Hi Hoa vỗ nhẹ tiểu hài tử rồi khoác ngoại bào đi ra ngoài xem, giờ giấc nghỉ ngơi sao lại tự dưng có sét, là có người phi thăng hay độ kiếp.
Cũng thật dữ dội, sét đánh liên hoàn nhưng lại không hướng về một điểm, ánh sét xanh lam lạ thường kéo dài hết nén nhang thì Phượng Minh lại tông cửa điện chạy vào.
"Hi Hoa..
Hi Hoa, đến điện Phụ thần, mau đến điện phụ thần.
Minh châu của Nguyệt Liên..
Nó.."
Nghe đến minh châu Hồ thủy của Nguyệt Liên Hi Hoa liền chạy đi ngay.
Tiểu hài tử chợt bật dậy đuổi theo la lớn, Phượng Minh nhanh chóng ôm nó lên chạy theo y.
Bên ngoài điện phụ thần đã đông nghẹt người.
Hi Hoa chạy đến nhìn thấy sét dồn về nơi này, Phượng Minh mở đường hô lớn: "Nhường đường, nhường đường.
Xin chư vị nhường đường."
Hi Hoa theo Phượng Minh chạy vội vào trong, cánh cửa điện liền đóng lại, trước mặt hiện lên khung cảnh không thể tưởng tượng.
Viên hồ thủy của Nguyệt Liên lại rung chuyển bắn ra hàn khí đông cứng một phần ở điện Phụ thần.
Thiên Đế cùng Vạn Uyên đang cố ngăn cản nó.
Hi Hoa run run hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Phượng Minh lắc đầu nói: "Ta thấy trời nổi sét liền chạy đến, nghe nói viên minh châu của Nguyệt Liên bỗng biến động đông cứng hết hai thiên binh canh gác.
Ta lo sợ chuyện chẳng lành nên mới chạy đi gọi đệ.
Đây là điện Phụ thần, không thể làm càn."
Ở trong điện không có quá hai mươi người, dưới sự áp chế của họ, viên Hồ thủy kia nhanh chóng xuất hiện vết nứt.
Hi Hoa hoảng hốt chạy vào thi thuật, một trận pháp Mạn Đà La Hoa hiện ra bao lấy toàn bộ lực hàn khí của Hồ Thủy.
Thiên Đế thấy vậy liền hạ lệnh thu hồi.
Hình như cảm nhận được linh lực quen thuộc, hồ thủy thu lại hàn khí, từ từ dịu lại cuối cùng là tản ra ánh lam nhẹ nhàng.
Hai thiên binh kia cũng được tan đông mà ho sặc sụa.
Hi Hoa buông tay thu kết giới, nhưng trong điện chưa kịp thở ra.
Hồ thủy chấn động rồi bắn ra một lam quang về phía Hi Hoa, chạm vào y liền tản ra ánh lam xanh khắp người y.
"Hi Hoa / Xuân thần!"
Cả thân thể Hi Hoa lạnh run lên nhưng hình như y cảm nhận được gì đó liền quay lại phía Phượng Minh gần cửa điện nhất nói:
"Mở..
mở cửa điện."
Phượng Minh có chút bối rồi, Chi Âm vỗ vỗ hắn nói: "Sư phụ mau mở phụ quân muốn ra ngoài, mau mở."
Không cần Phượng Minh, Vạn Uyên vun tay, cửa liền mở toan, mà ngay khắc đó, lam quang từ ngươi Hi Hoa lại hợp thành một vệt sáng phóng thẳng ra ngoài điện.
Hi Hoa liền quay lưng chạy theo trước sự kinh ngạc của mọi người.
Chi Âm vỗ vỗ mạnh vào tay Phượng Minh: "Sư phụ..
mau mau đuổi theo."
Phượng Minh hoàn hồn nhanh chóng ôm tiểu màn thầu chạy đi.
Sau đó là Vạn Uyên, Thiên Đế phất tay ra lệnh cho thái tử lo chuyện, còn mình cũng rời theo một chuyến.
Trên đoạn đường Hi Hoa đuổi theo lam quang, không hiểu sao lại có vô vàng cánh hoa bay khắp trời, trong lòng y rất bối rối và hồi hộp, y nghĩ đến điều y mong đợi, cảm giác thật sự rất khó tả.
Y suy nghĩ, nếu Nguyệt Liên trở về thật, y đối với hắn nói câu gì đây? Nhớ hắn? Yêu hắn? Hay là những câu trong đáy lòng y, nhưng tâm y loạn đến mức chẳng nghĩ được điều gì, cứ đâm đầu lao theo mà thôi.
Y đến Long giới, phu thê đại thống lĩnh đã đứng sẵn ở Cổng trường lãnh địa chờ y, y có chút hoang mang.
Tư Duệ nương nương vội nói: "Cấm địa, mau đến đó đi."
Hi Hoa nghe lời chạy đến nơi mà Nguyệt Liên đặt là cấm địa.
Từng ngọn đèn được thắp lên tỏa ánh sáng dịu dàng, bước chân Hi Hoa rất nhanh như tiếng tim đập của y, y sắp gặp lại người bao lâu xa cách, người mà y ngày ngày thương nhớ.
Bước đến cấm địa không một bóng người mà chỉ có hồ sen nhỏ nở đầy những đóa sen tinh khiết.
Hi Hoa chậm rãi tiến vào biệt viện, ánh mắt nhìn xung quanh, không có ai cả.
"Nguyệt Liên, ngươi đâu rồi.."
Hi Hoa nghẹn giọng gọi, được vài lần cũng không có ai đáp.
Hi Hoa muốn đến Hàn động xem hắn có ở đó không nhưng khi vừa quay lưng đi đã bị một bàn tay bịt mắt kéo lại.
Lưng của y đập vào bờ ngực của một nam nhân khác, bàn tay còn lại của nam nhân kia vòng qua ôm lấy eo y.
Hi Hoa đứng lặng người, nước mắt nóng hổi bất ngờ lăn trên tay che mắt y, người kia tựa vào hõm vai, hắn cũng khóc, cả người hắn run lên.
Hi Hoa đưa tay gỡ tay hắn ra, từ từ xoay người, dưới ánh trăng sáng và dãy đèn đăng phát sáng, người kia sừng sững đứng trước mặt y.
Hi Hoa đưa tay chạm vào vai, vào tay, vào ngực Nguyệt Liên, hắn rất ốm, nhưng hắn đã trở về, không còn là một tiên thể nằm bất động nữa, hắn trở về thật rồi.
Hi Hoa bật khóc ôm lấy hắn.
"Nguyệt Liên, Ta rất..
ta rất nhớ ngươi."
Nguyệt Liên đưa tay vuốt tóc Hi Hoa, cùng y khóc đến xót xa.
"Trở về rồi..
ngươi không sao, ta không còn sợ nữa, ta cũng rất nhớ ngươi.
Hi Hoa..
Tiểu bảo bối của ta."
Hoa từ trời theo gió rải khắp Đông hoang, như chào đón sự trở lại của Nguyệt Liên, cũng giống như lời chúc phúc, người có tình ắt sẽ đến được với nhau, cho dù ở đâu cũng sẽ chạy về hướng người mà mình đặt trong tâm.
Nguyệt Liên trở về thấy người mình yêu vốn tưởng đã chết xuất hiện trước mặt, cõi lòng tràn ngập xúc động hạnh phúc.
Hi Hoa chờ đợi người mình yêu trăm năm, cuối cùng chờ được người trở về.
Nước mắt hạnh phúc cùng lúc rơi, chính là lúc thứ tình cảm ấy định mãi mãi dài lâu, không còn phân ly, như tình chú mãi mãi không bao giờ xóa bỏ.
Như tơ duyên chẳng bao giờ đứt lìa..
* * *Hoàn chính truyện------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...