Hi Hoa cựa quậy rồi mở mắt ra, màn chướng xam lam nhẹ nhàng theo ánh sáng chuyển động.
Y nhớ lại chuyện lúc trước, y bị ngất đi vì thiếu linh lực, nhìn thấy tẩm điện quen thuộc nên y vẫn an tâm là mình đang còn ở Long giới.
Khẽ dụi mắt, Hi Hoa bỗng dưng phát hiện trên người chỉ mặt bộ trung y lỏng lẻo, cả cơ ngực đều bị lộ ra, đây không phải là cách ăn mặc khi ngủ của y nên giật mình bật dậy, ánh mắt càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy Nguyệt Liên nằm ngủ bên cạnh, lại còn không mang áo.
Hi Hoa trợn to mắt, trong đầu là những sự việc tồi tệ đã xảy ra trong lúc y hôn mê.
"Aaaaaaaaaa"
Nguyệt Liên nghe tiếng hét liền bật dậy, mặt ngơ ngác nhìn xung quanh và chưa kịp nhận thức ra việc gì đã ăn nguyên một cú đạp vào người mà ngã xuống giường, cái mặt tiền suýt nữa đập xuống nền.
Hi Hoa giận đỏ mặt, vơ lấy bình hoa ở gầm giường đứng từ trên giường giận dữ nhìn xuống hắn.
Nguyệt Liên tái mặt nói: "Hi..
Hi Hoa..
Có chuyện gì từ từ nói..
Chơi như vậy không vui đâu.."
"Uổng cho ta ngày qua chăm sóc ngươi, nếu biết ngươi là người có bản tính sở khanh ta liền bóp chết ngươi không chút thương tiếc."
Nguyệt Liên khóc không ra nước mắt: "Ta có làm gì đâu trời!"
Hi Hoa cắn răng, nhanh chóng phóng bình hoa về hắn, hắn phát hoảng chụp lấy bình bông, cứ ngỡ thoát nạn, ai ngờ vừa đưa mặt ra liền lãnh trọn một cước của Hi Hoa.
Nguyệt Liên ôm mặt, thầm mắng tên Phượng Minh rốt cuộc đã độ y bao nhiêu tu vi mà cước nào cước nấy cũng đâu ra đó.
Hình như Hi Hoa đang nổi khùng, y nhanh chóng một nắm đấm hướng tới.
Nguyệt Liên vững vàng bắt lấy mà bẻ ra sau lưng y quát tháo: "Rốt cuộc là chuyện gì, cái tính dữ như hổ vậy?"
"Buông ta ra..
Ngươi còn giả vờ ngây thơ sao? Tên lưu manh, vô sỉ."
Nguyệt Liên nhíu mày nhưng nhìn nước mắt ở khóe mắt của Hi Hoa, hắn hình như hiểu ra vấn đề, chợt hỏi: "Ngươi..
Chưa từng làm qua chuyện ấy sao?"
Hi Hoa vùng vẫy giật tay ra, giận dữ la mắng: "Có nhà ngươi mới làm chuyện đó..
Vô sỉ..
Ngươi.."
Sắp thấy Hi Hoa òa khóc, Nguyệt Liên mới mở tròn mắt, hắn là đang sửng sốt, vậy ra giữa Hi Hoa và Tịch Nhan vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, làm hắn cứ nghĩ..
Khẽ phì cười, hắn nhanh chóng giải thích: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không làm gì ngươi cả, hôm qua người phát sốt cả người nóng như lửa, lại còn mê sảng vì uống thuốc, ta sợ ngươi bị động kinh nên dùng thân nhiệt lạnh của ta để ngươi hạ hỏa mà thôi.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Hi Hoa vẫn giữ khoảng cách xa hắn, hình như đang suy nghĩ, Nguyệt Liên xoa xoa ấn thái dương mà vô tư nói: "Ngươi chưa từng làm chuyện đó đương nhiên cái gì cũng tự suy diễn ra, Ta mà có làm gì ngươi thì bây giờ ngươi đâu còn sức giây trước giây sau đạp ta không thương tiếc chứ.."
Hi Hoa dùng ánh mặt phức tạp nhìn hắn, tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Nguyệt Liên đành xuống giọng: "Mau đi vào mang y phục lại đi, trời lạnh cẩn thận lại bị hàn khí xâm nhập, thân thể ngươi chưa hồi phục đâu, ta thật sự không làm gì ngươi cả."
Nghe là vậy nhưng Hi Hoa vẫn đứng đó, Nguyệt Liên hiểu ý liền khoác áo lên mình rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hi Hoa thở phào, nhanh chóng bước đến chỉnh chu lại y phục, ánh mắt lướt nhìn chiếc gương thủy tinh trong suốt..
"Nguyệt liên, tên biến thái nhà ngươi!"
Trong góc điện tối tăm chỉ thắp hai ngọn linh đăng, một giọng nói ngập ngừng vang lên: "Ừ..
là hai vệt đỏ ở cần cổ, không nghĩ y lại tinh mắt thấy.."
Là Nguyệt Liên đang được Mộ Linh băng bó đầu, Còn mình thì tự chườm thuốc trên vết bầm ở mặt.
Nàng trách móc: "Ngài cũng phải biết kiềm chế mình chứ, việc gì cũng không từ từ, ngài làm vậy không sợ Hi Hoa thượng thần ghét ngài sao, may chỉ là đánh, lỡ lần sau về Hoa giới, y cạch mặt là tiêu."
Nguyệt Liên xìu mặt, Vô Ảnh đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Đánh, rất đáng.."
Nguyệt Liên hừ hắn một tiếng.
Mộ Linh cất thuốc nói: "Quân thượng, ngài vẫn nên nói một tiếng xin lỗi thành tâm với người ta đi.."
Vô Ảnh liếc nhìn, trả lời thay Nguyệt Liên: "Nếu gặp lúc này là đang tìm chết.."
Nguyệt Liên chống má ngồi buồn chán, tự trách bản thân không biết kiềm chế làm bảo bối giận không muốn gặp mặt luôn.
Mộ Linh tặc lưỡi kéo Vô Ảnh đi chừa cho hắn một khoảng trống để tịnh tâm, cứ như vậy hai ngày trôi qua để bảo toàn bản thân mình hắn chỉ dám nhìn y qua Bàn thiên tinh chứ không dám gặp thẳng mặt.
Nguyệt Liên chán nản ngồi vẽ vời trên lớp tuyết, tự dưng nhớ đến trái Sinh Linh Mộc liền vội vã tìm Mộ Linh để lấy nó, hắn đặt hết hy vọng vào nó để cứu vớt hắn.
Cầm trên tay chiếc hộp, Nguyệt Liên đi chậm rãi đến tẩm điện của Hi Hoa, xa xa đã thấy bóng lưng Hi Hoa vừa đọc sách, lâu lâu lại ngắm nhìn tuyết rơi.
Nguyệt Liên hít một hơi lạnh, theo lời Mộ Linh liền tự hóa mình thành Tiểu Long, hắn chạy từ cây cột này sang cây cột khác, lấp ló như một kẻ trộm, một chút lại lặn xuống hồ tiếp cận Hi Hoa từ đằng sau.
Tiểu Long nhẹ nhàng ngoi lên chậm rãi đặt chiếc hộp đựng quả sau lưng Hi Hoa, giương đôi mắt to tròn nhìn bóng lưng gần ngay trước mắt nhưng không dám gọi.
Bỗng dưng ánh mắt hắn di chuyển qua cuốn sách Hi Hoa đang cầm, trái tim hắn dường như bị lệch nhịp, y đang đọc quyển sách viết về hắn được một văn thần từ Thiên Cửu quen biết với hắn vừa gửi xuống bốn ngày trước.
Trong hắn bây giờ như mở hội tưng bừng, bảo bối đang tìm hiểu về hắn, có phải là thích hắn rồi không..
"Sai..
hoàn toàn sai sự thật."
Cuốn sách bị Hi Hoa gấp lại đặt một bên trước mắt hắn, trái tim chú rồng nhỏ như vỡ vụn.
Tiểu Long dìm nữa mặt mình xuống nước, mặt rầu đến thảm hại.
Bên tai lại nghe tiếng lộc cộc, ngước nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Hi Hoa, hắn cuống quít muốn bỏ chạy liền bị bàn tay không thương tiếc bắt lấy chiếc sừng non giữ lại.
Nguyệt Liên phóng người ra khỏi mặt nước hóa lại hình người, xoa xoa chiếc sừng hầm hực nói: "Ngươi đừng bạo lực với ta như vậy, chiếc sừng này mà gãy là ngươi phải chịu trách nhiệm với ta suốt đời đó."
Hi Hoa không thèm để ý đến hắn, cầm chiếc hộp mở ra nhìn trái Sinh Linh Mộc.
Nguyệt Liên mon men đến ngồi đối diện hắn nói: "Gần đây ta đang rảnh, ta với ngươi đi tìm đi."
"Ta đã bị phát hiện, làm cách nào để rời khỏi Long cung?"
Nguyệt Liên xoa cằm, chợt nói: "Vậy để ta đi một mình cũng được."
Hi Hoa đóng chiếc hộp lại nói: "Vẫn là để ta đi, nếu có thể lấy hắc khí từ trận pháp ở hoa giới, ta có thể tìm nhanh hơn..
Ngươi có không cho ta đi, ta cũng sẽ đi, Đồng Lô Hồng Liên đang chấn động, nếu không xử lý trước sẽ làm liên lụy sau này."
Nguyệt Liên trầm mặt, lững lờ hỏi: "Ngươi biết Đồng Lô Hồng Liên sắp mở sao?"
Nhìn tuyết rơi lất phất bên ngoài, Hi Hoa như thở dài một tiếng rồi mới nói: "Một nữa nguyên thần của ta còn trấn ở đó, ta làm sao mà không biết."
Nguyệt Liên có chút sững người, cơ mặt co lại rồi cũng giãn ra: "Nếu như đã biết vậy, Đồng Lô Hồng Liên mở đồng nghĩa ngươi phải đối mặt với hai trường hợp, hoặc là bị rút đi nữa nguyên thần còn lại hoặc là nữa nguyên thần kia sẽ tan thành mây khói, ngươi cả đời chỉ sống bằng nữa nguyên thần của mình, và cơ hội bị đoạt xá hay bị tà khí xâm nhập rơi vào ma đạo rất cao.
Ngươi..
Không sợ sao?"
Hi Hoa thản nhiên nói: "Sợ hay không sợ, trước sau cũng phải đối mặt, chi bằng trước khi nó xảy ra thì những việc khác giải quyết gọn gàng đã."
"Ngươi không sợ nhưng ta sợ đấy.."
Lời vừa dứt, tâm Hi Hoa đã động, y liếc nhìn Nguyệt Liên, chỉ thấy mặt hắn nghiêm túc hẳn, đôi mày chau rất chặt, hắn đứng dậy hướng Hi Hoa mà nói: "Nếu ta có cách giữ cho nguyên thần ngươi toàn vẹn thì sao! Ngươi có còn muốn buông bỏ mọi thứ không?"
Lời này chính y cũng không rõ nữa, bởi sự chắc chắn của từ ' nếu' ấy nó rất mơ hồ, y cũng không dám hy vọng nhiều: "Trên đời này, có những thứ sẽ không được như ý của mình, cố thay đổi đôi khi còn nhận lại bi thương chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, đến thì nắm bắt, đi thì buông bỏ.
Ý trời không thể thay đổi."
Hi Hoa đứng dậy rời đi.
Đôi tay trong vạt áo Nguyệt Liên nắm chặt, hắn căn răng mà nói: "Ta chính là không muốn theo ý trời, Hi Hoa..
Ta, ta không muốn ngươi rời xa khỏi ta.."
Một đạo quang bay đến cuốn lấy khóa người Hi Hoa lại.
Hi Hoa giật mình nhìn Nguyệt Liên, chưa bao giờ y thấy hắn cuồng nộ như vậy, ánh mắt lạnh băng, từng bước bước đến y.
Bên ngoài gió tuyết nổi lên, Hi Hoa cảm nhận được cơn lạnh thấm dần dà vào da thịt
"Ngươi muốn làm gì?"
Cả người Hi Hoa không cử động được, Nguyệt Liên bước đến cầm tay y dắt đi, cơ thể y tự động theo hắn mà đi.
"Nguyệt Liên, Ngươi muốn làm gì?"
Nguyệt Liên không nói, khuôn mặt lạnh lùng hẳn, trên hành lang dài đằng đẵng không ai lên tiếng.
Hi Hoa quan sát một lúc thì thấy Nguyệt Liên đẩy cửa, một cung điện hoành tráng hiện ra, ngoài những kiến trúc chạm khắc tinh xảo vẫn còn có những thác giả sương tiên rất điềm đạm.
Nguyệt Liên đưa Hi Hoa vào một mật thất ở sau đài trường tọa, y ngỡ ngàng nhìn không nói tiếng nào, mật thất này cứ như một toàn tháp cổ, bao quanh bởi một trận pháp.
Nguyệt Liên để Hi Hoa ngồi trên chiếc ghế, sau lại dùng tay che đôi mắt của y lại.
Hi Hoa muốn nói nhưng khẩu hình không mở được, y không thể nói được nữa.
Cả thân thể Hi Hoa bỗng rung lên bởi y cảm nhận được vật lạnh lẽo nào đó đang chạm vào hồng tâm của y, giọng Nguyệt Liên vang lên: "Bây giờ ta phải làm sao? Làm sao để giúp y.."
Giọng nói có chút run run, lại mang dáng điệu cầu xin, Hi Hoa vẫn không biết được Nguyệt Liên hắn muốn làm gì thì bên tai lại nghe một giọng nói khác, khàn đặc như một lão tiên nhưng giống với âm vang dội lại: "Đứa trẻ này, đừng ngốc nghếch như vậy, có những chuyện mình có thể thay đổi, mệnh ta do ta chẳng do ai, con đường sau này chính là do mình tự chọn."
Hi Hoa không biết vị tiên lão ấy là nói y hay Nguyệt Liên, đôi tay y được ai đó nắm lên, cả người cảm nhận được linh lực cuộn trào, giọng nói khàn đặc lại vang lên:
"Hi Hoa, một vạn năm đi theo Thanh Đăng qua hoàng tuyền lạnh lẽo, ngươi là một người biết suy tính, đương nhiên sẽ lại nghĩ về cách đóng Đồng Lô Hồng Liên.
Ngươi quyết tâm trở về nhưng lại gửi nửa nguyên thần ở lại nơi đó, tuy có thể trấn áp nó trong khoảng thời gian nhưng cũng chỉ mang tính chất tạm thời.
Hậu quả khi Đồng Lô Hồng Liên mở, ngươi biết, có điều ngươi lúc đó sẽ làm gì, sẽ hy sinh nửa nguyên thần còn lại sao?"
Hi Hoa trầm mặt, đây là lựa chọn duy nhất của y bây giờ bởi y sợ nếu y không đứng ra làm thì sẽ có những vị thần khác phải hy sinh mình.
Lỡ một ngày Yêu quỷ đứng lên muốn thống trị, liệu lớp chúng tiên bây giờ có mấy ai đủ khả năng chống đỡ cho tứ hải bát hoang.
Nguyệt Liên cụp mắt, đặt tay lên vai Hi Hoa nói: "Hi Hoa, nếu ta chắp nối một nguyên thần hoàn hảo cho ngươi, ngươi có muốn cùng ta thử một lần phá hủy Đồng Lô Hồng Liên không?"
Đôi mày Hi Hoa nhướng cao, y là đang sửng sốt với ý định đó, phá hủy Đồng Lô Hồng Liên, đó là điều chưa ai dám làm và chưa ai dám nghĩ đến, không ai biết được trong đó chứa đựng thứ gì, lỡ như là một rủi ro thì biết phải làm thế nào.
Đôi môi Hi Hoa mấp máy muốn nói.
Nguyệt Liên thở dài nói với vị lão tiên ấy:
"Ta không nghĩ đây là ý kiến tồi, cứ theo thời gian lại có một vị thần hy sinh vô bổ thì không khác gì cam chịu không chống đối, dần dà lỡ như tới những vị thần rời đi, tứ hải bát hoang sẽ mất đi những vị thần giỏi giang, thế hệ tiếp nối sau đó chắc chắn sẽ không bằng lớp tiên chúng ta bây giờ.
Về việc này, ta thật sự muốn thử.."
Lão Tiên im lặng một chút rồi nói: "Ý kiến này ta cũng không có dị nghị, có điều làm sao để thực hiện mới là việc chú trọng, Đồng Lô Hồng Liên sắp mở, Tứ hải bát hoang lại đối mặt với hoạn nạn, cứ hy sinh nhân tài một cách vô bổ thì cũng không phải là cách tốt.."
Nói xong lão hướng Hi Hoa nói: "Ta chợt nghĩ đến người duy nhất biết được Đồng Lô Hồng Liên có gì chỉ có mình ngươi, nếu ngươi thực sự nghĩ cho tứ hải bát hoang thì hãy nghĩ cho sau này nữa, ngươi nếu cứ theo cách cũ thì ngươi chỉ đủ mạng để cứu họ một lần, ngươi không thể cứu họ cả đời.
Vốn dĩ chuyện này ngươi không làm cũng không ai trách ngươi, chỉ trách Thiên Cửu đứng đầu cai quản nhưng chưa có động tĩnh tìm cách giải quyết.
Hi Hoa, nếu ngươi đã không sợ thì ngại gì không thử một lần."
Đến lúc này Hi Hoa chợt nghiệm thấy lời lão tiên nói rất đúng, vì sao y lại muốn đi theo con đường cũ mà không tìm ra con đường mới tốt hơn.
Dù sao y cũng không sợ, y cũng muốn thử.
Nghĩ đến đó, cơ thể y bỗng trở nên nhẹ nhàng, y từ từ mở mắt.
Nguyệt Liên không còn, y không còn ở tháp cổ nữa mà y đang lở lửng trên không trung, xung quanh bao phủ là nham thạch.
Hi Hoa nhìn, phát giác thấy bản sao của mình đang ngồi thiền ở phía bên kia trên một đài hoa trắng ngần, nơi này chính là bên trong Đồng Lô Hồng Liên, bản sao ấy chính là nửa nguyên thần của y.
Hi Hoa tiến đến, đôi chân bước đi trên mặt dung nham đỏ rực, ngọc bội Mạn Đà La Hoa phát sáng, y cầm lên bước đến trước mặt nguyên thần, chạm nhẹ lên đài Mạn Đà La Hoa khổng lồ.
Nguyên thần của y từ từ mở mắt, mỉm cười với y.
Hi Hoa thấy bên hông nguyên thần của y cũng mang một ngọc bội Mạn Đà La Hoa
"Ta cứ nghĩ nó đã vỡ rồi, không ngờ nó lại ở đây bảo vệ nguyên thần."
Hai miếng ngọc bội phát sáng, cả hai đều cầm lên.
Nguyên thần của y chậm rãi nắm lấy tay y, một ánh sáng phát ra từ từ khiến y nhíu mày lại cho đến khi mở mắt ra thì nguyên thần đã không còn nhưng thế vào đó lại là Nguyệt Liên, khung cảnh từ bên trong Đồng Lô Hồng Liên đầy nham thạch trở thành một bầu trời xanh tinh khiết.
"Nguyệt Liên.."
Hai miếng ngọc bội phát sáng từ từ bay lên không trung, những tiên linh bay khắp bầu trời tụ hồi về vây quanh hai người, Hi Hoa thấy tâm mình nhẹ hẳn lại nghe Nguyệt Liên nói:
"Ta đã đưa nguyên thần ngươi trở lại, ngươi có nguyện ý cùng ta phá hủy Đồng Lô Hồng Liên mặc kệ chính mình một lần nữa hy sinh."
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, ánh mắt Nguyệt Liên ôn nhu hiền hòa hơn bao giờ, không hiểu sao trong lòng y lại dâng trào nỗi cảm xúc không nói nên lời, y nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, khẽ mỉm cười: "Ta nguyện ý."
Không gian trở nên trắng xóa rồi lại hiện lên khung cảnh quen thuộc.
Hi Hoa ngồi dậy nhìn quanh tẩm điện của mình, phía bên án thư là Nguyệt Liên đang nằm gục ở đó, hình như cũng mới bắt đầu cử động, hắn ngẩng mặt liền hướng nhìn y, vẻ mặt co lại nói:
"Đừng nhìn ta như vậy, ta thề là ta không lợi dụng lúc ngươi ngủ mà làm điều bậy đâu, ta đang ở rất xa ngươi, ngươi thấy mà.."
Hi Hoa: "..."
Chắc là hắn ám ảnh rồi.
Hi Hoa xoay người bước xuống giường, chợt hỏi: "Ngươi có cách phá hủy nó sao?"
Nguyệt Liên thở phào trong lòng: "Có cách nhưng cũng chưa chắc chắn, có điều ta đã thử."
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thử?"
Nguyệt Liên đứng dậy bước đến mở cửa sổ, Hi Hoa phát hiện điều lạ liền bước đến bên cửa sổ, khắp nơi đã không còn mùa đông lạnh lẽo, tuyết đã tan hết mà bầu trời lại nhuốm màu đỏ rực.
Rất giống như biến động năm đó nhưng y nhớ cây cối, sinh linh sẽ bị héo mòn dần mà tạo sao nơi này lại hông bị như vậy nhưng rồi y cũng rất nhanh hiểu ý:
"Ngươi tìm được cách cho Long giới không bị ảnh hưởng bởi sức nóng của Đồng Lô Hồng Liên."
Nguyệt Liên tựa thành cửa sổ nói: "Không phải là không bị ảnh hưởng mà ta đã thiết lập trận pháp chuyển khối khí nóng ấy về lại Đồng Lô Hồng Liên.
Vì thế cách của ta chính là tạo một chướng khí bao quang Đồng Lô Hồng Liên và lấy độc trị độc, lấy áp suất sát khí của nó tự phá vỡ nó.
Nhưng cũng cần phải có tiếp sức của chúng ta ở ngoài."
Hi Hoa ngẫm nghĩ lại hỏi: "Đồng Lô Hồng Liên rất lớn, bao nhiêu trận pháp cho đủ.
Chưa kể tạo một trận pháp mất nhiều linh lực, ngươi muốn như vậy sao?"
Vẻ mặt Nguyệt Liên thư thái vô cùng đáp: "Ta tự biết lượng sức mình, đối với ta những việc này cũng không gây khó khăn, quan trọng là ngươi thôi."
"Ta cũng không có khó khăn gì."
Hi Hoa lờ ánh mắt của Nguyệt Liên, trở về bàn ghế mà ngồi, Nguyệt Liên bước đến ngồi xuống cạnh y nói: "Tu vi ngươi độ cho ta rồi, chút tu vi còn lại của Phượng Minh không đủ đâu.
Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai chúng ta tu luyện lại từ đầu, ta độ tu vi lại cho ngươi, nguyên thần ngươi vừa trở về cần bồi dưỡng, ta sẽ đem nhiều tiên đơn đến cho ngươi."
Nói xong hắn cho gọi Mộ Linh vào căn dặn nàng chuẩn bị chu đáo, đợi nàng đi Hi Hoa mới hỏi: "Vị tiên ấy là gì của ngươi vậy!"
"Là ngài ấy sao, ngài ấy là sư phụ của ta, tuy chỉ là thần thức nhưng rất uyên thâm, ngươi sẽ không thấy được nếu người không cho phép đâu."
Hi Hoa gật gù, Nguyệt Liên nghiêng đầu trêu đùa: "Sao vậy, muốn bái ngài ấy làm sư phụ sao!"
Hi Hoa hừ một tiếng: "Muốn ta làm sư đệ ngươi thì còn lâu."
Nguyệt Liên phì cười, ranh ma nói: "Không làm sư đệ vậy làm thê tử ta đi, cũng rất được đó"
Hi Hoa liếc Nguyệt Liên: "Ngươi rất thiếu đánh.."
Nguyệt Liên cười hì hì, đứng dậy nói: "Có điều, sư phụ đã ẩn mình trong tòa tháp cổ không còn muốn nhúng tay vào việc đời nữa, ngươi muốn nhận ngài làm sư phụ cũng khó, nhưng nếu ngươi cần giúp đỡ sư phụ vẫn sẽ giúp ngươi.
Bây giờ thì nghỉ ngơi cho khỏe trước, sáng mai ta lại đến."
Hắn quay đi, Hi Hoa vẫn nhìn theo hắn bởi y vừa phát hiện, bên hông hắn đeo ngọc bội Mạn Đà La Hoa lúc trước y mang.
Chậm rãi giữ ngọc bội trong tay, rốt cuộc giữa y và hắn có mối liên kết gì mà ngọc bội lại không phân được chủ nhân của nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...